
áng rỡ khi vừa thấy đến chủ nhân nhà mình, hiện tại lại đang
trừng mắt nhìn mình tựa như Hắc Bạch Vô Thường, lão nhân gia lo trong lo ngoài,
vội vàng truyền nội lực cho Nguyên Dắng, vội vàng bưng thuốc đến cho hắn, còn
vội vàng...... Giám thị mình.
Bọn họ là sợ nàng chạy
trốn sao? Bờ môi khô ráp lặng lẽ nở ra một nụ cười khổ, nàng tưởng, nếu hiện
tại phải chết là nàng, sẽ có người thay nàng lo lắng, vì nàng khổ sở sao? Không
có. Nàng nửa đời cực khổ, cô đơn sống trên đời, chưa từng có một ai chân chính
quan tâm đến mình.
Khi còn bé, ăn nhờ ở đậu,
nhận đủ mọi nhân tình ấm lanhxem đủ các loại xác mặc; Không bao lâu sau bị bắt
tập võ, hơi có một chút không vừa ý, đó là vô tận đánh chửi; Sau khi thành
niên, kiếm ăn ở đầu đao mũi kiếm, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ phải
chịu đựng sự khổ sở của độc dược trong cơ thể phát tác hành hạ.
Mà người hấp hối trước
mắt kia, so với nàng lại hạnh phúc hơn rất nhiều. Ít nhất còn có người thương
yêu quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, muốn cứu hắn...... Trong lòng nàng đột nhiên
cảm thấy vô cùng hâm mộ hắn.
“Ta không thể giết
ngươi!” Vừa nấu thuốc, vừa trông coi nàng, lão đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Chân
Chân, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm không ngừng, thời khắc nhắc nhở chính mình,
sợ bản thân trong một lúc không thể kiềm chế được, sẽ vung chương bổ thẳng vào
nàng.
“Nếu hắn chết, các ngươi
giết ta đền mạng là được.” Nàng nhẹ giọng nhận lời. Những lời này làm những
người trong phòng hút một ngụm khí lạnh, bốn luồng ánh mắt sắc như dao đảo qua,
hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Lão đầu cắn răng “Khanh
khách” Rung động, lại chắc như đinh đóng cột gằn từng chữ: “Công tử bảo ta
không giết ngươi, Nhậm Bất Tam ta sẽ không giết ngươi!”
Nhậm Bất Tam? Nguyễn Chân
Chân tựa hồ có chút hiểu được, vì sao Nguyên Dắng lại nói: “Không đứng
đắn...... Không được đả thương nàng”, Bất Tam, Bất Tứ, kỳ thực là tên hai người
này? Làm sao lại có người mang loại tên này? Nghe qua rất buồn cười, nhưng
Nguyễn Chân Chân một chút cũng cười không được, bởi vì hắn trước khi chết, lại
còn quan tâm đến tính mạng của nàng, không cho người ngoài tới giết nàng.
Nàng làm sai rồi sao? Hạ
thủ đả thương lầm một người có lòng tốt khó gặp? Nàng từ nhỏ đến lớn cho tới
bây giờ không gặp qua người tốt, nàng không biết dạng người gì mới xem như
người tốt, tựa hồ lúc này đây gặp, lại bị nàng đánh đến mức sắp mất tính mạng.
Nguyễn Chân Chân tiếp tục
lui ở góc phòng, hai tay gắt gao ôm lấy hai đầu gối của mình, lén lút đem mặt
vùi vào hai cánh tay, khóc rấm rứt......
☆☆☆
Nguyên Dắng không chết.
Hắn không chỉ có không chết, còn sống được rất tốt, không chỉ có sống được rất
tốt, sau đó còn đang tính toán thêm những mưu ma chước quỷ thiếu đạo đức.
Chợt nghe thấy hắn bản
thân bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng có thể đến địa phủ để trình diện, một
đám người làm khó dễ Nguyễn Chân Chân lúc trước nay người trước tiếp nối người
sau, thúc ngựa đuổi tới, đông nghìn nghịt một nhà.
“Có nặng lắm không? Có
nguy hiểm tính mạng hay không?”
“Rốt cuộc là hôn mê hay
sắp chết vậy? Sao lại không có một chút động tĩnh?”
“Đúng đó, sao hơi thở ra
nhiều hơn hít vào vậy?” Lúc này màn đêm buông xuống, vài người tụ tập thành một
nhóm, giơ cao đuốc, trên cao nhìn xuống vị Nguyên gia công tử nằm ở trên giường
kia, nhắm chặt hai mắt vẫn cứ mê man bất tỉnh, bảy miệng tám lời hỏi nữ đại phu
duy nhất trong phòng.
Nữ đại phu không nói một
lời, chỉ hé miệng cười, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy giấy bút “Xoát xoát xoát”
khai ra phương thuốc.
“Nga, hiểu rồi, có thể
uống thuốc chính là còn có thể cứu, nói như vậy, hơn nửa khắc sau hắn sẽ chết
đúng không......” Vây quanh giường, cô chủ khách sạn, nói được một nửa, đột
nhiên im bặt, thức thời nhìn hai vị lão bộc luôn luôn canh giữ ở trong phòng vẻ
mặt vạn phần khẩn trương, nhanh chóng thu nhỏ miệng lại: “A, ý của ta là Nguyên
công tử của chúng ta nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi, tai họa ngàn
năm......” Nghe vậy, lão bộc vừa lòng thu hồi ánh mắt giết người, rốt cục yên
tâm.
Nữ đại phu khám bệnh tuổi
không lớn, cũng là đại danh thần y lừng lẫy, nàng nguyện ý ra tay cứu giúp,
công tử khẳng định sẽ không chết được, cái gọi là đại nạn không chết, tất có
hạnh phúc cuối đời, nhất định phải đi đốt pháo ăn mừng một phen mới được!
Chỉ tiếc, trong phòng này
trừ bỏ hai người bọn họ vui mừng khôn xiết như vậy, sẽ tìm không ra được người
thứ ba.
Nghe...... “Ai!” Có người
đang thở dài.
“Xong rồi xong rồi, lần
này không được may rồi!” Có người ai thán.
“Ai đã hạ thủ vậy? Sao
lại nhẹ đến thế?Trước khi xuống tay chưa ăn cơm no sao?” Có người đang hỏi.
“Nguyệt đại phu, người
không chẩn đoánlầm chứ?Không bằng chẩnlại một lầnnữa đi? Lầm chẩn sẽ khôngtốt
đâu......” Còn có người đang chất vấn chất lượng tay nghề của nữ thần y, tựa hồ
không đem bệnh nhân chẩn ra thành bệnh tình nguy kịch là không cam lòng mà.
Luôn luôn đứng ở góc
tường, không yên bất an, đang chịu lương tâm khiển trách,Nguyễn Chân Chânsau
khinghe thấy những lời này,