
g lòng đầy căm phẫn chỉ trích hành vi
phạm tội của nàng.
Hừ, cho rằng như vậy,
nàng có thể sinh ra cảm giác tội lỗi sao?
Một, Chút, Cũng, Không!
Nguyễn Chân Chân nàng từ nhỏ đã sống và lớn lên trong đánh mắng hù dọa, khổ sở
nào chưa ăn qua? Tội gì không chịu qua? Đối với loại hành vi tiểu nhân vô sỉ
này,nàng trừ bỏ chán ghét, rốt cuộc không tìm ra được từ khác có thể hình dung!
Lại cứ có người da mặt
dày, còn hướng mặt mình thiếp vàng, nghe thử nè......
“Này, không
phải đang ghen tị chứ? Không còn cách nào khác, ai bảo nhân duyên của công tử
ta tốt quá chứ, nhất là với nữ nhân, Hoa đại sư từ năm trước có bói cho ta một
quẻ, nói ta năm nay hồng loan tinh động, nói không chừng cuối năm nay, ta có
thể cưới thiếu phu nhân trở về cho ngươi, cho ngươi cùng nhau hầu hạ, ngươi nói
được không nha?” Hắn nháy mắt với nàng cười hắc hắc, cười đến nàng toàn thân
rợn cả tóc gáy.
Cái gì là để cho nàng
cùng nhau hầu hạ, là muốn cùng nhau đến tra tấn nàng đi? Sớm chiều ở chung,
nàng phát hiện người này tính tình cực kỳ kỳ quái, đã tùy hứng lại trẻ con,
tiểu cổ quái còn đặc biệt nhiều, trà pha nhạt không uống, đậm cũng không uống;
Thích ăn đồ ngọt, không thích ăn cay; Quần áo rách không mặc, nhăn cũng không
mặc...... Còn quan trọng nhất là, thích ép buộc nàng.
Ban đêm hai người tuy
rằng luôn luôn đồng giường cộng chẩm, nhưng hắn trừ bỏ hôn nàng, ôm ôm nàng,
ngoài miệng thì làm ra vẻ như anh hùng lấy ngôn ngữ khiêu khích nàng, nhưng
không chân chính muốn nàng. Đương nhiên cũng có thể là lòng có dư mà lực không
đủ, lại chết cũng không phục, đành dùng hết khả năng ở miệng chiếm hết tiện nghi
của nàng, miệng toát ra những lời nói đầy mê đắm, quả thực làm nàng chịu hết
nổi, khi nghĩ kĩ lại liền nổi trận lôi đình, tiếp theo mặt đỏ tai hồng.
Tựa như hiện tại......
“A, Chân Chân mặt đỏ?
Nghĩ đến chuyện gì thế?” Nguyên Dắng một mặt cười gian, đáy mắt càng phát không
có hảo ý, lại tiến đến trước mặt giai nhân nháy mắt, “Không phải ...... Nghĩ
công tử cùng với thiếu phu nhân tương lai nhà ngươi cùng nhau đồng giường cộng
chẩm? Cùng chung cá nước thân mật? Hắc hắc, Trò này công tử ta thật ra còn chưa
có thử qua, giống như rất vui thì phải......”
“Ba!” một tiếng, khay trà
bằng sắt trực tiếp văng lên khuôn mặt tuấn tú, lại loảng xoảng đang một tiếng
rơi xuống đất , phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Oa, đau chết mất, nha
đầu không có lương tâm, ngươi muốn mưu sát chồng sao......” Nguyên Dắng lần này
không cười nổi, lấy tay che mặt đau đớn kêu lên, lại thấy tay đầy máu
tươi...... Thật! Hình như đã chảy máu mũi......
Giận đỏ mắt, Nguyễn Chân
Chân không đếm xỉa đến từ sau lưng vang lên tiếng kêu ầm ĩ, oán hận nói tiếp
theo: “Nếu ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ liều mạng với ngươi.” Cùng lắm thì
đá vỡ ngọc tan, nàng cũng không muốn quay lại giấc mộng kinh hoàng của ngày xưa
nữa
Thiên hạ chúng sinh, ai
mà không cha mẹ sinh ra? Ai cam nguyện làm một hạ nhân hèn mọn, thời khắc lo
lắng đề phòng, sợ vô tình chọc chủ nhân mất hứng, sẽ giống như một con kiến bé
nhỏ , dễ dàng bị bóp chết.
Nguyên Dắng loại công tử
không biết khó khăn của nhân gian này, từ nhỏ ngâm mình ở trong lọ mật lớn lên
, không chịu quá một chút khổ, cho nên mới luôn mãi lấy khinh người làm vui.
“Nếu trời đất thay phiên
chuyển đổi và ngươi nằm ở trong tay ta, hừ!” Nguyễn Chân Chân thở phì phì chạy
đến hậu viện, dẫm chân, miệng lẩm bẩm.
☆☆☆
Một hồi lâu, nàng lặng lẽ
thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn đá, nhìn chằm chằm vào chú kiến nhỏ đang bận rộn
chạy quanh bàn đá xuất thần.
Tuy rằng họ Nguyên khốn
kiếpnày đáng giận đến cực điểm, nhưng nàng không thể phủ nhận, trong ba mươi
ngày qua, cũng là những ngày nàng sống an tâm nhất của mười mấy năm qua
Trấn nhỏ ở vào giữa khe
sâu, gần núi mây mù mờ mịt, những dãy núi chồng chất nối đuôi nhau, hồ nước rực
rỡ. ; Nơi này trời thực xanh, cỏ thực tươi, không khí thực mát mẻ tinh khiết,
trong sơn lâm có đủ loại động vật nhỏ bé, tất cả đều tràn đầy sức sống.
Các cư dân ở trong trấn,
giống như đều xem lẫn nhau không vừa mắt, ai cũng không phục ai, lại thình lình
bất ngờ người người sống có tinh thần như vậy, sinh khí dồi dào. Ngay cả cãi
nhau đều khác với bên ngoài, không có sát hại, không có nơm nớp lo sợ, càng
không có nguy cơ tứ phía khẩn trương, thậm chí ác mộng nhiều năm qua, cũng rất
ít quấy nhiễu nàng.
Bởi vì mệt! Ban ngày
Nguyên Dắng nghĩ cách sai khiến nàng, gà bay chó sủa quát to nàng chạy đông
chạy tây; Đến buổi tối lại không biết xấu hổ đùa giỡn nàng, nàng trừ bỏ cùng
hắn đấu trí đấu dũng còn phải đấu thể lực, không ngày nào là không ở tình trạng
kiệt sức tiến vào mộng đẹp, mệt đến ngay cả ác mộng cũng không có thời gian
thấy, đầu vừa dính vào gối đã mê mệt ngủ say sưa.
Ngẫm lại thật muốn giết
hắn, lại có chút không thể xuống tay được, huống chi giết hắn cũng không có
chút tác dụng nào Cho nên, muốn tiếp tục ở đây, chỉ có thể nén giận, cho nên,
nàng nhịn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chân
Chân vừa nhấc đầu, giây tiếp theo, “A!” phát ra một tiếng thét chói tai, hi