XtGem Forum catalog
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324175

Bình chọn: 7.00/10/417 lượt.

chiếc giường mềm mại, cảm giác

chạm tay vào vật gì đó khiến cho nàng rốt cuộc yên tâm, rốt cuộc nàng

tiến vào mộng đẹp. Editor: ChiMy

Đêm đã rất khuya, bên trong thành đã sớm yên lặng, trên đường lớn ánh trăng sặc sỡ, lộ ra vẻ hoang vắng. Ninh Ngọc tăng công lực lên mức cao nhất,

vội vã chạy về Ninh phủ, vội vã bỏ lại một câu với thị vệ trực đêm

"Triệu tập mọi người đến Thiên Điện chờ ta" liền chạy thẳng tới Thiên

Điện.

Không tới thời gian nửa chung trà, cả đám người liền cùng nhau xuất hiện

trong Thiên Điện, mười bảy người tiểu thiếp của Ninh Ngọc, không, nên

xưng là thuộc hạ, chính xác hơn, tuy vẫn mặc y phục xinh đẹp thêu hoa

lay động lòng người nhưng trên mặt mỗi người lại hoàn toàn không có tư

thái quyến rũ thường ngày, ánh mắt mỗi một người đều lạnh lùng nghiêm

túc, khẽ cúi đầu không nói một lời. Ngoài 17 người tiểu thiếp, còn có ám vệ, lúc này đều cúi đầu đứng ở sau lưng chủ tử, yên lặng chờ lệnh.

Ninh Ngọc đứng ở ngay giữa, tức giận trên mặt biến mất không thấy, nhưng

giọng nói vẫn lạnh thấu xương như cũ, hắn từ từ quét mắt nhìn mọi người

phía dưới, nói: "Hữu sứ Hoa Mãn Lâu ‘Mị Sát’ Loan Nguyệt, phản bội ta,

mang theo Thiên Thiên nhảy xuống núi, hôm nay ta liền thu hồi danh hiệu ‘ Mị Sát ’ của nàng, trục xuất ra khỏi Hoa Mãn Lâu, nếu như gặp lại. . . . . . Giết."

Giọng nói lạnh lẽo của Ninh Ngọc chậm rãi truyền vào trong tai của mỗi người, cả Thiên Điện đều quanh quẩn giọng của hắn, thẳng tắp chạm vào nội tâm

mọi người.

"Hiện tại, tất cả đều đi tìm Thiên Thiên cho ta, sống phải thấy người, chết

phải thấy xác." Hắn quay lưng đi, khẽ nghiêng đầu, lộ ra đuôi lông mày,

gương mặt mang theo sát khí.

"Dạ!" Mọi người đồng loạt trả lời, cùng nhau ra cửa, phi thân về phía bóng đêm.

Ninh Ngọc cũng phi thân rời đi, đứng chắp tay trên vách đá, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng gió.

=*=*=*=*=*=*=*=

Đau, vẫn là loại đau quen thuộc này, tê tâm liệt phế, giống như đục khoét

vào trong xương thịt con người, trải qua cực hình, từng lỗ chân lông

trên người đang không ngừng kêu gào rên rỉ, cố gắng tìm một lối thoát để phóng thích sự khó chịu và đau khổ trong thân thể. Đáng tiếc, Thiên

Thiên cho dù thế nào cũng không thể mở miệng, không nói nên lời.

Nhưng, trong lúc mơ hồ, bên tai nàng tựa hồ nghe được tiếng hai cô gái nói chuyện với nhau ——

"Tìm thấy rồi ở đây!"

"Nhanh lên, đi bẩm báo công tử, đã tìm được phu nhân, chấn thương tương đối

nặng, lục phủ ngũ tạng đều tổn hại, trật chân, một cánh tay bị gãy, phần còn lại nguyên vẹn."

"À, đợi chút, đó. . . . . . Đó không phải là Loan Nguyệt sao?"

"Ôi . . . . . Thật sự là Loan Nguyệt, công tử nói qua, nàng đã bị trục xuất khỏi Hoa Mãn Lâu, nếu thấy nàng, liền giết! Như vậy, muội ở lại chờ, ta đi giết nàng!"

"Không kịp rồi, công tử vẫn đang ở đỉnh núi chờ chúng ta, chúng ta mang phu

nhân về báo cáo trước đi, huống chi. . . . . . Huống chi. . . . . ."

hình như cô gái nói chuyện vô cùng do dự.

"Tú Cảnh, ta biết Loan Nguyệt từng có ơn với muội, nhưng đây là lệnh của

công tử, chúng ta không thể cãi lời!" Hiển nhiên một nữ tử khác cũng rất rối rắm.

"Hảo tỷ tỷ, xem như muội van tỷ, lần này thôi, lần sau, lần sau, muội nhất

định sẽ không bỏ qua cho nàng, lần này xem như trả món nợ ân tình cho

nàng." Tú Cảnh cầu xin.

"Haiz! Quên đi! Xem như ta không nhìn thấy bất cứ điều gì!" Giọng nói cô gái kia có chút tức giận và bất lực.

—— nói như vậy, bọn họ dẫn mình về? Thiên Thiên nằm trên mặt đất, bên tai

nghe động tĩnh, cuối cùng yên tâm, đợi người tới khiêng mình lên, sau đó mình có thể nằm ở trên giường lớn thoải mái, trải qua cuộc sống ung

dung tự tại.

Nàng nghĩ như vậy, trong lòng không còn lo lắng, dứt khoát ngủ tới say sưa.

Nàng có cảm giác, nàng ngủ rất say, bởi vì nàng nằm mơ thấy mình biến thành

một con hồ ly, một con hồ ly lông xù, cười lên giống như hồ ly xấu xa

muốn ăn thịt người, không chỉ thế, nàng còn là một con hồ ly cái lẳng lơ quyến rũ! Cái giấc mơ này có chút kỳ lạ, nhưng nàng vẫn không thể nào

tỉnh lại, mặc dù ý thức tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không điều khiển được

thân thể.

Mãi cho đến thật lâu sau, nàng cảm thấy từng giọt mưa lớn như hạt đậu đánh

vào trên người mình, từng trận gió lạnh thổi đến, làm cho cả người nàng

run lên cầm cập, rất nhanh, giọt mưa càng rơi xuống càng nhanh, nặng nề

đánh vào trên người nàng, cùng với gió càng ngày càng mạnh, cả người

Thẩm Thiên Thiên như đang ở trong hầm băng.

—— không phải đã được đưa về Ninh phủ sao? Tại sao lại bị dầm mưa?

Thẩm Thiên Thiên thật vất vả khôi phục lý trí, lý trí trong thân thể nàng

kịch liệt giãy dụa, —— không được! Nhất định phải tỉnh lại! Không tỉnh

lại thật sự sẽ chết!

—— tỉnh lại! Tỉnh lại!

Rốt cuộc, ‘ bá ’ một cái, Thẩm Thiên Thiên rốt cuộc mở mắt ra, cuối cùng

nàng thấy rõ hoàn cảnh của chính mình, một đồng cỏ khô héo, xung quanh

toàn là sỏi đá, lọt vào mắt một mảnh xanh um tùm ở nơi xa, —— vậy mà

nàng cũng lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu lâu như vậy? Nói thẳng ra, chính là phơi thây nơi hoang dã!

Đáng buồn thảm là, lúc này ông trời còn v