
khi nói về Ninh Ngọc, đôi tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, —— coi như chỉ lợi dụng nàng, hắn cũng sẽ không cho phép
nàng phản bội hắn.
Ninh Ngọc, ngươi cứ chờ xem. . . . . .
Mặc Phi từ từ đứng dậy mặc quần áo, từ từ trở về căn phòng Thiên Thiên đang ngủ, hắn ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn nàng ngủ say, quanh quẩn bên
tai, lời nói của Loan Nguyệt——"Đừng nhìn nữ nhân kia ngu si đần độn ,
Ninh Ngọc đối với nàng, thật ra xem như là bảo bối" .
—— bảo bối?
Mặc Phi rốt cuộc tìm được một trò hay, trong đầu của hắn lại một lần hiện
lên vẻ mặt vui mừng của Loan Nguyệt khi nói đến Ninh Ngọc, nhìn nét mặt
ngủ say của Thiên Thiên, ánh mắt sáng lên. Hắn từ từ cởi áo ngoài của
mình, nằm xuống bên cạnh Thiên Thiên, đem nàng ôm vào trong ngực, bỗng
chốc khẽ vuốt ve sống lưng của nàng.
Thời gian từ từ trôi qua, qua mấy canh giờ sau, rốt cuộc Thiên Thiên từ từ
mở mắt, từ mũi nàng ngửi được một hương vị xa lạ. Khi ánh mắt liếc nhìn
một thân hình xa lạ bên cạnh hình thì cả người nàng trong nháy mắt cứng
ngắc, tim như muốn ngừng đập, nàng từ từ ngẩng đầu lên, muốn xem xem
người nằm bên cạnh mình đến tột cùng là ai, nhưng không ngờ, lại là ——
cái người ăn no căng bụng không có việc gì làm Mặc Phi!
—— trong truyền thuyết Mặc Phi và Ninh Ngọc có dung mạo ngang hàng với
nhau, đều rất xinh đẹp! Cái người mà chính mình muốn thông đồng giết
chết nhuệ khí của Ninh Ngọc, Mặc Phi!
Thật tốt! Thiên Thiên mở to mắt, cùng Mặc Phi bốn mắt nhìn nhau, nàng mím
môi hướng hắn chê cười nói: "A. . . . . . Ha ha. . . . . . Thật là trùng hợp quá, ngươi cũng ngủ trên giường lớn. . . . . ."
Mặc Phi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Trong nháy mắt Thiên Thiên từ trên giường nhảy lên, nhảy cách xa hắn một
thước, bắt đầu luống cuống, lắp bắp nói: "Đừng đừng đừng, đừng trách ta, ta là bị ép buộc! Muốn trách, muốn trách thì trách Ninh Ngọc đi! Đều là hắn ép! Còn nữa, ta và ngươi không có chuyện gì, ngươi là ngươi ta là
ta, về sau ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không bao giờ gặp
nhau!!"
Nàng vội vàng sửa sang quần áo của mình, liền xoay người mở cửa ra, muốn rời khỏi.
Lúc này giọng nói Mặc Phi mới từ từ truyền đến: "Cứ việc đi. Ngày mai ta
liền làm cho mọi người trong kinh thành đều biết, vợ của Ninh Ngọc, hồng hạnh xuất tường, ngủ cùng nam tử khác. . . . . ."
Bước chân của Thiên Thiên ngừng lại, nàng xanh mặt, cắn răng quay đầu trở lại, nhìn hắn: "Ngươi, muốn, thế nào?"
Mặc Phi dời mắt trên người nàng, nhìn ra cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ: "Trừ phi, ngươi giúp ta làm việc."
Trong lòng Thiên Thiên giật mình, một hồi lâu, mới nói: "Ngươi muốn lợi dụng ta?"
"Tổng kết không sai."
"Ha, ha, Hàaa...!" Thiên Thiên cười lạnh ba tiếng, ngay sau đó nhún vai một
cái không có vấn đề nói, "Đã như vậy, như vậy. . . . . . Ngươi cứ chiêu
cáo thiên hạ, nói Thẩm Thiên Thiên hồng hạnh xuất tường còn tốt hơn."
Dứt lời, nàng mở cửa ra, sải bước rời đi.
Đi xa, Thiên Thiên mới khẽ nghiêng đầu, chân mày rốt cuộc nhíu lại thật chặt, —— Mặc Phi tới kinh thành có mục đích gì?
Đi chưa được mấy bước, nàng dừng lại, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng cắn cắn môi, quyết định quay về, mở phòng của Mặc Phi ra, hướng hắn hỏi
"Này! Ta hối hận! Ta có thể giúp ngươi làm việc, chỉ cần ngươi không nói cho mọi người biết ta hồng hạnh xuất tường!" Nàng hai tay chống nạnh,
khí thế mười phần nói.
"Thật chứ?" Mặc Phi từ trên giường ngồi dậy, quan sát nàng từ trên xuống dưới, hình như có chút hoài nghi.
"Dĩ nhiên thật! So với ai khác cũng thật! Ta Thẩm Thiên Thiên chưa bao giờ nói láo!" Nàng giơ tay tuyên thệ.
Thái độ Mặc Phi có chút quỷ dị, hắn lộ ra một nụ cười thâm trầm: "Rất tốt.
Như vậy, bước đầu tiên, ngươi đi quyến rũ Ninh Ngọc, làm hắn yêu ngươi."
. . . . . . Mặt của Thẩm Thiên Thiên trong nháy mắt biến thành đen: "Ngươi nói cái gì?!"
"Đi quyến rũ hắn, làm hắn yêu ngươi." Mặc Phi nói xong vẻ mặt bình tĩnh.
Thiên Thiên nghe xong, co quắp nói: "Ngươi nghe nói qua thế gian này có thê tử nào cần phải quyến rũ tướng công không?"
Mặc Phi cười đến nhẹ nhàng: "Ngươi và Ninh Ngọc chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng không vợ chồng chi thực."
Thiên Thiên sinh lòng phòng bị: "Làm sao ngươi biết?"
Mặc Phi cười lạnh một tiếng: "Toàn bộ Kinh Thành đều biết."
". . . . . ." Được rồi. —— thì ra là toàn bộ Kinh Thành đều biết. . . . . .
"Huống chi, hắn có 18 tiểu thiếp như hoa như ngọc, làm sao có thể coi trọng bộ dáng giống nữ tử như ngươi." Mặc Phi liếc xéo nàng.
—— vũ nhục! Tuyệt đối vũ nhục!
Thiên Thiên lửa giận lên cao lớn tiếng cãi lại nói: "Ta đây giống như nữ tử?
Cái gì gọi là ta đây giống như nữ tử! Được, ta liền quyến rũ hắn cho
ngươi xem! Nói thật cho ngươi biết, ta khinh thường Ninh Ngọc, nhìn ánh
mắt chọn lựa tiểu thiếp của hắn là có thể biết, phẩm vị hắn quá tầm
thường! Nếu ta xuống tay với hắn, hắn sớm muộn phải ngoan ngoãn quỳ dưới váy ta!"
"Vậy sao. . . . . ." Mặc Phi dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, chốc lát, đưa
tay vỗ vỗ vai của nàng, "Như thế, ta đang mong đợi ngày hắn quỳ dưới váy ngươi."
Thiên Thiên nghễnh cằm: "