
Năm lớp chín của tôi ngọt ngào, đỏ, rách nát, thất bại, và chóang váng –
trộn với kịch tính. Ở lớp chín tôi có rất nhiều bạn, những đứa bạn mà
tôi chẳng bao giờ nhìn thấy nữa sau khi năm học kết thúc. Chúng thuộc về “Lớp chín”, một năm vĩnh viễn chẳng bao giờ lớm lên.
B5 thân mến:
Hy vọng thư này tới tay anh!
Bọn em vừa thi hết cấp hai.
Như ca từ của Overload, “Tôi từng thấy một hồi ức thật rõ rành chín cạnh,
tôi đã lại quên mọi tin tức hôm qua. “Nhưng em vẫn còn nhớ cuộc điện
thọai đầu tiêm của chúng ta, khi cây cối nhuốm màu xanh rờn ngòai cửa
sổ, với ánh chiều tà rải đều xuống như vàng. Em không nghĩ là em lại có
thể viết cho anh nữa, bởi em đã để mất địa chỉ của anh, nhưng hôm qua
lúc dọn phòng em lại tìm thấy, điều đó có nghĩa là chúng ta lại có duyên gặp nhau.
Em sống trong tình trạng hoang mang của kẻ tìm đường, trên con đường dằng
dặc hướng đến một đáp số. Còn mọi việc của anh thì thế nào?
Chúc anh hạnh phúc!
Một người bạn
27, tháng Sáu, 1998
B5 là người tư vấn tâm lý mà tôi quen từ trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Dạo chưa gặp nhau, anh ta mê tôi và mê cả Tiểu Khiết, một nữ sinh cùng
tuổi tôi ở tầng trên, ngay trong tòa nhà của chúng tôi. Anh gọi hai đứa
là “thiên sứ sinh đôi”. Chúng tôi gọi điện thọai cho anh ta hàng ngày,
có khi còn cùng gọi, khiến anh ta tha hồ mà cười. Nhưng tôi đã ngừng
thích anh ta khi rốt cuộc tôi gặp anh trong một công viên nhỏ gần Đại
học Sư phạm Bắc Kinh. Anh giới thiệu mình như là một “tài tử lưu manh”
và nói mình không bao giờ từ chối một sự dâng tặng. “Em dâng tặng chứ?”. Chúng tôi giết thời gian ở công viên mấy giờ liền. Anh không mời tôi ăn trưa cũng không tiễn tôi về, nhưng tôi vẫn nhớ mùi nước hoa cologne mà
anh xức và rằng hôm đó về sau trời mưa phùn. Trong khi đợi anh, tôi đã
uống hết một bình hồng trà. “Mắt em đẹp lắm”, anh nhìn tôi nói, “rất hợp với thẩm mỹ của anh. Còn đôi tay em nữa, cũng rất đẹp. Tiếc là anh chưa được nhìn đôi môi khi em uống trà”. Sau đó anh hỏi tôi đã xem phim Bốn
đám cưới và Một đám ma chưa, và tôi nói chưa, tôi ít khi xem phim ảnh.
“Đó”, anh nói, “mới là tình yêu chân chính, nên một khi chưa xem phim đó thì em đừng nói với anh về chuyện tình ái; em chưa đủ tư cách”.
Chúng tôi còn gặp nhau1 lần nữa khi thi xong. Anh để tay lên vai tôi, khiến
người tôi run lên, và tôi chắc là anh cũng nhận ra điều đó. Mỗi lần ngồi với anh, cảm giác tự tôn của tôi biến đâu mất. Tôi hận mình chẳng xem
những phim mà anh nói đến, chẳng có quần áo hay giầy dép lịch sự, chẳng
có khí chất. Với anh tôi hòan tòan làm hỏng mọi thứ. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi một người có thể vừa hát những ca từ của bài “Tình khúc
1990” của La Đại Hữu lại vừa thèm khát dục vọng và tiền bạc, bởi đó là
sự báng bổ vĩnh viễn đối với cái đẹp. Đó là lần cuối cùng tôi gặp anh
ta.
Tôi gặp A26 cũng giống như với B5. Hình như, tôi nghĩ, là vào mùa xuân. Mùa gió thổi mạnh ở Bắc Kinh. Bầu trời trong xanh. Anh cũng là một tư vấn
tâm lý và là sinh viên khoa Sử năm thứ hai ở Đại học Tổng hợp Bắc Kinh – tức Bắc Đại. Chúng tôi biết nhau qua điện thọai. Lúc này là cuối học kỳ hai năm lớp chín, thời điểm tôi phải ra một quyết định khó khăn là cuối cùng sẽ vào trường học nghề hay là sẽ học tiếp lên trung học. Một ngôi
trường học nghề sẽ chặn tôi khỏi phải bén mảng tới Bắc Đại, nhưng cứ
nghĩ đến việc thêm ba năm học căng thẳng khó chịu nữa là tôi lại phát
sốt. Đây là vấn đề ác nghiệt, nó giày vò tôi mỗi ngày, và tôi nhận ra
rằng nếu tôi không mau chóng quyết định chắc là tôi sẽ chẳng thể sống
nổi. Tôi ghét trường học, và tôi ghét thầy chủ nhiệm lớp, người thông
minh, nhưng vô cảm. Nhưng cái chính là tôi không biết mình phải làm gì,
vì tôi thật sự sợ hãi tất cả. Tôi biết rằng những chuyện như vậy không
là gì đối với A26, rằng anh ấy có thể dòm tôi một cách kẻ cả mà chẳng
buồn chớp mắt.
Trong những tháng bận bịu sắp sửa tới kỳ thi vào trung học, niềm vui sướng
nhất của tôi là mỗi tuần được ôm điện thọai chừng nửa giờ nói chuyện với anh. Tôi thường gọi cho anh vào lúc xế chiều, khi mà tôi có thể nhìn ra ngòai và thấy ánh tịch dương như dát vàng, và cây cối màu xanh. Chúng
tôi trò chuyện trong cảnh đất trời mênh mông, hoa lệ, như đang đắm chìm
trong thế giới cổ tích, không có gì khác ngòai nghệ thuật, trật tự và
cái đẹp. Những huyễn tưởng như thế không thể nào đứng vững được khi đối
mặt với hiện thực. Anh cho tôi số máy nhắn tin của mình, điều mà tôi
biết là cấm kị. Trong một thời gian dài tôi thậm chí còn không biết cả
tên anh. Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, có thể anh chỉ được bình
yên, không bị xáo trộn trong mấy tiếng ngắn ngủi làm tư vấn tâm lý. Vì
vậy tôi cũng không gọi nhiều cho anh – tôi sợ rằng anh sẽ phải để lộ ra
những gì tôi muốn chỉ là những cuộc trò chuyện chơi chơi thỏai mái.
Nhưng anh đủ thông minh để biết điều gì đang diễn ra.
Tôi luôn nói “tạm biệt” trước khi gác máy, còn anh, lúc nào cũng chỉ “ừ
hữ”. “Anh không nói ‘tạm biệt’ là một thói quen ư? Hay còn có nguyên
nhân nào khác?”, tôi hỏi anh. Anh im lặn