Bước Chân Cho Nụ Cười

Bước Chân Cho Nụ Cười

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324510

Bình chọn: 9.00/10/451 lượt.

ang như thế? Cô ấy đang hát hay mà!”

“Cô đừng hát nữa!”- Mạnh Duy buông đũa rất mạnh rồi chạy ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Mưa rơi rất to, rào rào trắng xoá núi rừng.

Mạnh Duy đấm mạnh vào cái cột ở hành lang.

Tại sao khi nghe giọng hát của cô anh không muốn nghe đến thế?

Dù rằng cô hát quá hay, giọng hát của cô ngọt ngào, cao vút không ai có thể sánh được.

Nhưng giọng hát đó hiện về ký ức của anh.

Ký ức mập mờ, trôi nổi không thể nhớ hết được.

Anh chỉ nhớ, nhớ rất rõ!

Anh đã nghe giọng hát này!

Nhưng không phải của Kiều Nga…

Và anh nhớ…

Người mà anh đã từng nghe giọng hát ấy…

…mới thực sự là người anh đã yêu!

Nhưng anh đã quên rồi.

Đó là ai? Sao không ai có thể trả lời cho anh?

Bỗng có tiếng hét ở trong khách sạn:

“Tỉnh lại đi, Vân Hoa!”

Story 2:

“Hoàng Duy à, đừng uống nữa!”

Mặc cho lời khuyên bảo của Tùng, chàng trai trẻ vẫn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Mặt anh đỏ bừng vì rượu và vì tức giận.

Kiều Nga nhẹ nhàng giữ ly rượu của anh lại:

“Hoàng Duy, anh còn trẻ, không nên uống rượu nhiều như vậy. Vân Hoa chỉ là bị sốt nên ngất thôi, Phương Nga và Ngọc đã chăm sóc cô ấy rồi, cớ gì anh phải thế này chứ?”

Nhưng Hoàng Duy gạt mạnh tay Kiều Nga ra đến nỗi văng cả rượu vào người cô.

“Tránh ra, đồ con gái khốn kiếp!!!”

Mạnh Duy từ ngoài nhìn thấy hết. Không thể đứng yên được anh chạy vào giữ chặt lấy Hoàng Duy:

“Cậu ta say rồi! Mau đưa cậu ta ra ngoài đi!”

Bỗng “BỐP!!!”

Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Mạnh Duy khiến anh không kịp chống đỡ.

Bảo, Tùng, Nam và Kiều Nga kinh hãi vội giữ Hoàng Duy lại. Mạnh Duy loạng choạng suýt ngã, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng anh chưa kịp lấy lại tinh thần thì Hoàng Duy trợn mắt quát:

“Đồ khốn! Vân Hoa…tại sao lại thế…?”

Chỉ nói được thế rồi Hoàng Duy gục xuống…

***

Đêm lặng lẽ trên vùng núi Sa Pa, gió rít lạnh ngoài cửa sổ. Ai nấy đều mệt ngủ như chết giấc, có người ngáy to cả khách sạn nghe thấy.

Chỉ có mỗi Mạnh Duy là không ngủ. Anh bỗng bật dậy, đi đến căn phòng gần đó.

Cửa không khoá.

Anh mở cửa bước vào.

Trong căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, một cô gái đang nằm trên chiếc giường. Gương mặt xinh đẹp rất nhợt nhạt và mệt mỏi, dường như cô ngủ rất say. Trên trán cô đắp một cái khăn lạnh. Sức khoẻ cô đâu được tốt, chỉ ngấm mưa một cái là sốt cao rồi.

Mạnh Duy ngồi xuống bên giường cô. Lại lần nữa anh nhìn thấy cô ngủ. Nhưng chẳng thấy đáng yêu nữa mà thấy có vẻ cô ngủ không yên giấc, chốc chốc lại run lên.

Cái khăn lạnh bị lệch đi khỏi trán.

Như một phản ứng, Mạnh Duy đưa tay để lại cái khăn đấy vào vầng trán đang nóng hừng hực của cô.

Đúng lúc đó Vân Hoa mở mắt.

“Anh…!” – Cô ngỡ ngàng nhìn thấy anh.

Anh cũng giật mình không kém:

“À tôi để lại cái khăn cho cô thôi!”

“Nhưng sao anh lại vào đây?”

“Hoá ra cô bị cảm lạnh sao?”

“Vâng, nhưng…” – Vân Hoa lúng túng.

“Chỉ là sốt mà cậu Hoàng Duy đó phải uống nhiều rượu, đánh người và đau khổ gọi tên cô như thế à?”

Hoa bỗng cảm thấy nhói lòng. Hoàng Duy đã có hành động như vậy ư?

Mạnh Duy bỗng quay lại gọi cô:

“Vân Hoa!”

Cô giật bắn mình, nhìn anh. Sao anh gọi tên cô như vậy chứ?

“Mọi khi cô rất vui vẻ cơ mà, sao hôm nay cô lại buồn như vậy chứ? Cô tạo ra cái không khí chẳng hề vui vẻ gì, cũng là tại cô mà ra đấy!”

Vân Hoa cúi mặt:

“Em xin lỗi…”

“Thôi bỏ đi! Tôi chỉ mong cô hứa với tôi một điều thôi.”

“Điều gì ạ?”

Mạnh Duy nhìn thẳng vào mắt Vân Hoa:

“Đừng hát bài hát đó nữa!”

Hoa ngạc nhiên vô cùng. Cô không hiểu anh nói gì nữa.

“Tại sao?”

Mạnh Duy ngập ngừng một lát rồi đáp:

“Vì tôi không muốn yêu ai khác ngoài Kiều Nga!”

Vân Hoa sững người, cô tưởng sét lại đánh lần nữa.

“Tôi đã công bố với tất cả mọi người Kiều Nga là bạn gái của tôi, đó là sự thật! Ở bên cô ấy tôi cảm thấy rất vui và không phải lo nghĩ gì cả. Còn bài hát ấy khiến tôi không vui…”

Im lặng.

Anh không thể nói được.

“Bài hát ấy khiến tôi nhớ đến những ký ức đã giày vò tôi, không để tôi nhớ lại. Nhưng tôi nhớ tôi đã từng yêu người có giọng hát như cô. Giờ tôi chỉ muốn yêu Kiều Nga, tôi không muốn nhớ người đó là ai…”

Anh không dám nói.

Vì anh không muốn tiết lộ thêm bí mật nữa.

Nhưng anh không biết…

Cô đã hiểu anh muốn nói gì rồi.

Chỉ là cô không biết anh đã từng yêu…

…yêu cô…

“Được, em hứa với anh!”

Mạnh Duy ngẩng lên. Hoa cười:

“Nếu bài hát ấy khiến anh không vui, em sẵn sàng không hát nữa! Kiều Nga là một cô gái tốt đấy, chúc mừng anh nhé. Cứ tưởng người lạnh như đá Mạnh Duy này không biết yêu chứ, hehe!”

Giọng nói vui vẻ dễ thương nhưng thực chất đáng thương thì đúng hơn…

Đôi mắt Mạnh Duy dường như vui vẻ hơn. Cô thực sự cần đôi mắt ấy.

“Ừ cám ơn cô, vậy cô nghỉ đi!”

Anh đứng lên định đi ra, nhưng cô nắm lấy cánh tay anh giữ lại:

“Mạnh Duy, anh cũng hứa với em một điều được không?”

“Hứa gì?”

“Có phải anh định theo nghề diễn viên?”

“Ừ…”

“Nhưng anh có thể hứa sẽ dạy thể thao cho em đến khi nào em thành công được không? Em sẽ cố gắng học, giờ em đang rất cần thể thao, rất cần sự giúp đỡ của anh! Khi nào xong anh có thể đàng hoàng theo nghề diễn.”

Mạnh Duy im


pacman, rainbows, and roller s