
ác vang lên, cô ấy van xin, gào thét đến khản giọng nhưng không một ai….không ai đến cứu.
Nhã Nhi hét thật to, nước mắt giàn giụa trên đôi má đã tím tái:
-Đừng….xin các người tha cho Vân Linh, đừng động vào cậu ấy….Đừ….ừng….mà!
Cảnh tượng ngây dại của Nhã Nhi làm Rain và hết thảy những người có mặt ở đó phải xót xa. Cô đã chịu đả kích quá lớn, những gì xảy ra như một bàn tay vô hình đẩy cô vào vực sâu của sợ hãi và kinh hoàng.
Rain cúi người, dịu dàng hôn lên đôi môi đang run rẩy của Nhã Nhi, khóe mắt tràn ngập sự yêu thương và căm phẫn.
Cảm nhận vị đắng chát của cánh môi khô cứng, vị mặn của những giọt nước
mắt đang tuôn rơi, Rain nhắm chặt mắt, để mặc Nhã Nhi cắn nghiến môi
mình đến thảm thương.
Vị tanh xộc vào khoang miệng như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim Nhã Nhi,
vòm ngực xa lạ nhưng ấm áp của anh xua đi nỗi sợ hãi đang không ngừng
dâng lên trong lòng cô. Cơ thể căng cứng bắt đầu thả lỏng, trái tim tham lam giữ lấy những ngọt ngào vừa ập đến.
Một luồn khí lạnh lẽo bất chợt đổ ập đến, tất cả bất động nhìn theo dáng người lãnh khốc của Gió Lạnh.
Ánh mắt sâu thẳm tựa hồ không đáy, những tơ máu vằn lên trông đáng sợ nhưng hơn cả là hơi thở nặng nề đang tỏa ra.
-Đủ rồi ! Nói ! Vân Linh đang ở đâu?
Giọng nói trầm tĩnh đến rợn người vang lên bên tai khiến Nhã Nhi giật
thót. Cơn đau từ cánh tay đang bị ai đó siết mạnh kéo cô về với thực
tại, gấp gáp thu nhặt những mảnh hồn vỡ tan đang lẩn quẩn trong ảo ảnh
của chính mình.
Rain bây giờ mới sực tỉnh, con tim chỉ biết nhói đau vì Nhã Nhi đã thật
ngốc nghếch khi quên mất Vân Linh, cô em gái mà anh yêu thương nhất. Đưa tay gạt lấy cánh tay chứa đầy nộ khí của Hàn Phong trên cổ tay Nhã Nhi, Rain cất giọng gấp gáp:
-Nhã Nhi! Vân Linh đã xảy ra chuyện gì, con bé đâu rồi ?
Thân người nhỏ nhắn bất giác run lên bần bật, nỗi kinh sợ vừa qua đi lại tràn về như thác lũ. Nhã Nhi đưa hai tay ôm lấy ngực, nức nở nấc lên
từng tiếng khóc xé lòng:
-Tên khốn đó hắn…..hắn cưỡng bức Vân Linh….hức…..hức…mặc cho Vân Linh có gào thét, van xin….hắn vẫn không buông tha. Tại sao ? Tại sao lại đối
xử như vậy với cậu ấy…..
Nét mặt đau khổ và tuyệt vọng của Nhã Nhi không khiến Rain điếng người
bằng những gì cô vừa nói. Thứ gì đó chực nổ tung trong đầu óc, ý nghĩ
giết người, giết sạch lũ bẩn thiểu của Rose làm máu huyết đang nóng lên
của anh như trào ra ngoài.
Nhã Nhi đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, dùng ánh nhìn căm phẫn nhất đối diện với Hàn Phong.
-Anh có biết lúc đó Vân Linh đau đớn thế nào không ? Ha…ha..anh không
biết, hoàn toàn không biết! Vân Linh đã gọi tên anh, cậu ấy gọi anh đến
khản cả giọng nhưng Đình Hàn Phong anh lúc đó đang ở đâu? Anh có phải
đang căm tức vì nghĩ Vân Linh phản bội…..
Nói đến đây Nhã Nhi đã đứng thẳng người, cô từng bước tiến về phía Hàn
Phong, rướn người nắm lấy cổ áo đã dính đầy máu của anh, giọng nói lạnh
lùng xé toạt trái tim âm u của Gió Lạnh:
-Tôi nói cho anh biết, Vân Linh gặp chuyện tất cả là do anh, là anh
không tin cô ấy, tình yêu đầy chiếm hữu của anh đã hại Vân Linh. Không
phải ai khác mà chính bản thân anh đã giết chết cậu ấy…Đình Hàn
Phong….chính…anh.
Nhã Nhi dường như trút sạch mọi sức lực cuối cùng, cô cảm giác toàn thân nhẹ bẫng .
Phịch……Nhã Nhi ngã xuống, khuôn mặt nhợt nhạt nhăn nhó cuối cùng cũng
giãn ra. Trên khoe mi, một giọt nước nóng hổi lặng lẽ lăn dài.
Cảm nhận vòng tay ấm áp đang ôm lấy mình, giọng nói châm chọc thường
ngày trở nên hốt hoảng, một xúc cảm mạnh mẽ len vào từng kẽ tim Nhã Nhi, phá vỡ lớp rào chắn mà cô kì công xây dựng. Đó là hạnh phúc, niềm hạnh
phúc mà cô từng mơ ước, ấm áp và bình yên đến lạ kì. Đời u tối dẫn cô vào ngã rẽ
sai lầm, chọn lấy con đường hôm nay cũng là bản thân cô tự quyết định.
Cuộc sống không bất công, ông trời cũng rất công bằng, ít ra đã cho cô
gặp anh, cho cô biết được thứ sắc màu kỳ diệu của tình yêu.
Thời gian ngưng đọng. Từng phân tử khí hiện rõ mồn một trước con ngươi đen láy. Tiếng Rain sợ hãi gọi Nhã
Nhi, tiếng hít thở của Ken cùng tất cả những thành viên của Kate ở phía
cửa.
Mọi thứ bỗng chốc tách biệt khỏi thế giới đang sụp đổ của Hàn Phong.
Anh cảm nhận rất rõ từng tế bào đang chết đi trong tim mình, những hình
ảnh về người con gái thuần khiết ấy lướt qua chầm chậm trước mắt anh.
-Vân Linh đã gọi tên anh…cô ấy gọi anh đến khản cả giọng.
-Đình Hàn Phong anh lúc đó đang ở đâu ?
-Là anh không tin cô ấy….anh đã giết chết cô ấy!
Giọng nói yếu ớt của Nhã Nhi cứ văng vẳng bên tai anh, từng chút một làm tê liệt các giác quan trên người Hàn Phong.
Hối hận, chua xót, thống khổ,…..không gì có thể hình dung cảm giác trong anh lúc này. Anh thấy mình trống rỗng, toàn thân như khúc gỗ mục nát,
vô cùng thừa thãi.
Nhã Nhi nói không sai, chính anh đã hại Vân Linh, buộc cô rời xa mình.
Chỉ vì thứ tình yêu bá đạo, chiếm hữu mà anh không thể tin cô, hụt hẫn, đau khổ trong cái hố mà Rose đã giăng sẵn.
Không ai ngoài cô gái nhỏ biết rằng, Đình Hàn Phong đã từng bước khuất
phục con tim ngoan cố ấy, mỗi sự va chạm và tiếp xúc cùng Gió L