
nh chẳng còn bao
nhiêu tinh lực lẫn năng lực để “dông dài” với vị trưởng bối này, chỉ hy vọng
“cuộc trò chuyện” có thể đánh nhanh rút gọn.
Cẩm Trình nhìn thấy cô đi xuống, biểu hiện như thường không nhiệt tình cũng
không xa cách: “Không ngại đi với anh chút chứ?”
An Ninh bị làm khó, miệng lưỡi cũng không được linh hoạt: “Anh có chuyện gì
muốn nói không?”
Anh ta nhìn cô, thở dài: “Ninh Ninh, anh biết em vẫn luôn không thích anh,
nhưng anh có lập trường riêng của mình.”
An Ninh nhẹ nhàng cười, cô hơi mệt mỏi: “Lập trường của anh là gì? Là lợi ích
chăng? Nhưng, tôi đã bao giờ xâm phạm lợi ích của anh chưa? Thực ra là các
người vẫn luôn xâm phạm lợi ích của tôi đấy chứ.”
Chu Cẩm Trình nhíu mày. An Ninh biết lời nói của mình hà khắc, cô chỉ là không
muốn lừa dối thêm nữa, cô chỉ là... không thích anh ta.
“Không còn chuyện gì khác, tôi đi lên đây.”
“An Ninh.” Một lúc lâu sau Cẩm Trình mới mở miệng, giọng nói chợt trở nên cứng
rắn: “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm em bị tổn thương.”
“Vậy thì, đừng làm.”
Chu Cẩm Trình đột nhiên không hiểu nổi hướng hành
động của mình. Anh ta không phủ nhận mình có phần hổ thẹn với An Ninh, với điều
kiện tiên quyết là không can thiệp tới lợi ích cá nhân, anh ta hy vọng cô có
thể sống vui vẻ một chút. Chỉ là, có lẽ xuất phát điểm của anh ta đã sai. Rạp
chiếu phim, ga tàu điện ngầm còn mời “diễn viên”... thủ đoạn của anh ta chưa
bao giờ vụng về đến thế nhưng sự thật đã chúng minh anh ta thực sự đã quá vụng
về trước mặt cô. Sau khi cảm tính vượt lên trên cả lý tính, anh ta đã tạo nên
những sai lầm hèn hạ.
Cẩm Trình ngồi trên chiếc ghế tựa trong thư phòng, ánh mắt nhìn vào cảnh tượng
đìu hiu ngoài cửa sổ, trong lòng không biết bước tiếp theo sẽ phải đi như thế
nào. Không thể đối đầu với nhà họ Từ, có điều, tay Từ Mạc Đình này tuổi còn trẻ
mà thủ đoạn độc ác, không muốn e ngại cũng không được.
Mà An Ninh, tất nhiên chẳng để tâm nhiều đến Chu Cẩm Trình - vị “trưởng bối”
kín mồm kín miệng này, sắp nghỉ đông rồi, trước tiên phải đối phó với kỳ thi
cuối kỳ tổng kết thí nghiệm, báo cáo luận án. Mấy ngày này trôi qua thật giống
như... người uống nước vậy - nóng lạnh tự biết.
Phòng ký túc bọn cô, việc thi cử của Mao Mao từ trước đến nay chỉ một tuần là
xong, đến môn nào lo môn đó. Tường Vy với Triều Dương cũng chỉ nghe theo ý
trời, có điều họ vốn thông minh, nên lúc lâm trận mới phát huy kết quả cũng
không đến nỗi nào, điểm số tàng tàng cũng được, tất nhiên, trong đó công tác tư
tưởng cho giáo viên là không thể thiếu, An Ninh rất nhiều lần nghĩ phòng cô có
lẽ được xếp vào một trong những tập thể hung hãn nhất của Đại học X.
Ngay cả Từ Mạc Đình, mấy ngày nay cũng luôn tay luôn chân bận việc, ngoài cuộc
điện thoại mỗi tối trước khi ngủ ra, hai người việc ai nấy lo. Chiều thứ Sáu,
An Ninh ra khỏi thư viện đông như trẩy hội, trước kỳ thi một tháng, nơi đây
luôn náo nhiệt, bình thường thì vắng như chùa Bà Đanh.
Tường Vy theo sau: “Đi với tôi tới siêu thị trong trường đã rồi hãy về ký túc,
tôi đói chết mất.”
An Ninh nghi hoặc: “Không phải vừa nãy bà vẫn luôn miệng ăn đó sao?” Tiếng gặm
thức ăn liên tục của cô còn thu hút những ánh mắt u oán như những nhát dao của
những đồng chí đang ôm chân Phật.
Tường Vy ưỡn ẹo: “Người ta ham muốn không đủ đành phải lấy ham ăn thay thế mà.”
“... Được rồi.”
Hai người đến siêu thị cửa Nam của trường, Tường Vy vừa bước vào đã nhìn thấy
một người trong rất nhiều nam sinh mà cô... ngưỡng mộ từ lâu, ngạc nhiên tột
độ: “Có lẽ trời rủ lòng thương?”
An Ninh thấy cô đột nhiên đứng yên bất động, hỏi: “Sao vậy?”
“Giai đẹp.”
An Ninh liếc nhìn theo ánh mắt cô: “À!”
Tường Vy nhẹ nhàng nói: “Ai được như bà, đã từng nếm qua Imperial of Screaming
Eagle Cab* năm 1992, khó trách bà cảm thấy loại rượu vang trong thùng gỗ này
nhạt nhẽo.” Nói xong lập tức bảo An Ninh nhắn tin cho mấy người Lệ Lệ, Mao Mao
đến ngắm giai đẹp. [* Imperial
of Screaming Eagle Cab: tên một trong những loại rượu vang đắt nhất thế giới.'>
An Ninh chẳng biết làm sao, gửi tin cho mấy cao thủ đó: “Đến xem giai đẹp, ở
siêu thị cổng Nam của trường.” Sau đó thì thấy Tường Vy đang rón rén theo sau
trai đẹp, bộ dạng vô cùng háo sắc, An Ninh vì đề phòng cô ấy sẽ gây ra chuyện,
đành phải nhắm mắt đưa chân bước theo sau. Mấy phút sau có người vỗ nhẹ vai cô,
Meo Meo quay đầu lại, lần này cô sợ đến nỗi suýt nữa hồn lìa khỏi xác. “Mạc,
Mạc Đình, sao anh lại ở đây?!”
Đối phương cười nhạt: “Không phải em gọi anh đến đây xem giai đẹp sao?”
An Ninh đỏ mặt tía tai, gửi tin cho nhiều người, chắc cô đã gửi nhầm cho anh
rồi! Không cần phải bi thảm như vậy chứ?
Người nào đó chống chế: “Mạc Đình, trong mắt em, anh đẹp trai nhất!”
Từ lão đại vốn muốn lấy chuyện này để trêu cô một chút, lúc này lại ngẩn người
ra, cuối cùng đưa tay ra nắm lấy tay cô.
“Anh đến trường là để lên lớp, em lên lớp với anh nhé.”
Cùng Từ Mạc Đình lên lớp sao? “Em...”
“Sao hả? Không muốn lên lớp cùng người đẹp trai nhất trong mắt em à?”
“Đây là vinh hạnh của em.” Rốt cuộc cô đã hiểu t