
i bên cạnh.
Sau đó mỗi lần An Ninh đưa trà, đều nhận được mấy câu: “Cô gái, ba cô hồi nhậm
chức ở thành phố này có ơn huệ với tôi đó.” “Sau này đến nhà bác ăn cơm.”
v.v...
Giai Giai nói chẳng rõ ràng gì cả, anh chàng phong thái hiên ngang, tiêu sái
bất phàm, cả khi cau mày cũng mang vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, hình dung này thật
quá chung chung.
An Ninh trù trừ bước tói, đưa cốc trà cuối cùng trên khay.
“Cảm ơn.” Anh nói.
An Ninh khoát tay: “Ách, không dám.”
Hai người đứng không xa bên cạnh nghiêng mắt nhìn sang, trong đó một người lớn
tuổi bật cười: “Mạc Đình, đừng lãnh đạm với người ta thế chứ, tiểu cô nương nhà
người ta nhìn thấy cậu là hồi hộp rồi.”
Từ Mạc Đình hai tay chuyền đi chuyền lại chiếc cốc giấy, thái độ của anh luôn
ngạo mạn, không muốn phản ứng với sự việc, giống như một người ngoài cuộc, chỉ
đứng từ xa nhìn sự vật thay đổi bên ngoài. Lúc này anh chợt cười, bình dị dễ
gần: “Em hồi hộp sao?”
Người trải qua nhiều kinh nghiệm có thể khẳng định là anh đang trêu đùa cô,
theo bản năng cô trừng mắt với anh, rồi nhanh trí quay người rời đi.
Ánh mắt Mạc Đình chợt lóe lên, cúi đầu cười nhạt, nụ cười không thể chân thật
hơn. Anh phát hiện lòng mình đã được xoa dịu quá dễ dàng, đưa tay nhẹ day lông
mi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hình như anh đích thực đã bị nuốt tươi rồi.
Nhấp một ngụm trà trên tay, trước nay anh đều không thích cốc giấy, cũng không
thích trà xanh.
Anh phát hiện ra ánh mắt nhìn mình chăm chú phía trước, ngẩng đầu nhìn ánh mắt
như có suy tư gì của Chu Cẩm Trình, Mạc Đình khẽ gật đầu.
Khi An Ninh bước ra ngoài, A Lan luôn đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện, liền
biểu hiện thái độ hưng phấn quá độ: “An Ninh, đứng trước mặt anh ấy, cô không
hồi hộp sao?”
Người nào đó không khỏi ho lên một tiếng: “Người cô ngắm trúng là Từ Mạc Đình
ư?”
“Anh ấy họ Từ?”
“Ừm... tôi đoán thế.”
A Lan nghi ngờ, nhìn cô chằm chằm: “Suýt nữa tôi quên mất, bạn nhỏ An Ninh hình
như cũng là con ông cháu cha, nói, có phải có quan hệ với gia thế anh ấy
không?”
“Tôi...” Mẹ tôi chỉ là một giáo viên Ngữ văn.
Một cái cớ không thể cự tuyệt: “Lý An Ninh, cô có nhớ lần đầu cô tới công ty
không, là ai dẫn cô đi tham quan, là ai dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm? Là ai...”
An Ninh đầu hàng: “Nếu chỉ là giới thiệu làm quen, tôi có thể thử xem.” Đây có
thể xem là bán “bạn” cầu vinh không?
A Lan cảm kích đến rớt nước mắt, sau đó lại thấp giọng như bị ma nhập: “Anh ấy
thật là làm người khác thán phục phải không? Tầm tuổi như chúng ta sao mà đã...
khó hình dung đến vậy!”
An Ninh do dự mở miệng: “A Lan, tôi kém cô một tuổi.”
“...” A Lan: “Tôi mãi mãi tuổi mười tám!”
“... Được thôi.”
Hai cô gái buôn dưa lê không được bao lâu, Sở Kiều đã tới gọi An Ninh đi “dạo
phố” rồi.
Hạ Thiên Liên đang nói chuyện vui vẻ với mấy vị lãnh đạo ở phía trước, một đám
người cưỡi ngựa xem hoa theo sau, An Ninh đi chậm nhất, lúc đến phòng kỹ thuật,
Chu Cẩm Trình đợi cô tới gần cùng đi với anh ta.
An Ninh vốn muốn giả bộ như không có chuyện gì, kết quả câu đầu tiên của đối
phương là: “Tuần tới anh về thành phố G, em về cùng anh một chuyến nhé.” Anh ta
nói một câu trần thuật.
An Ninh thấy vướng mắc trong lòng, chỉ nói: “Tuần sau tôi có thể sẽ rất bận.”
“Anh đã nói chuyện với sếp của em.”
Cô dừng lại, trong lòng thấy hơi bất ổn, cô trầm tĩnh cúi đầu: “Tôi không muốn
đi.” Nhiều năm nay, mỗi lần nói ra một câu, cô luôn nghĩ là tự mình có thể ứng
phó với tình hình đột ngột phát sinh, nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá cao bản
thân rồi.
Một sự im lặng ngắn ngủi. “Vậy khi nào em sẽ đi?” Chu Cẩm Trình lùi một bước.
Tôi chưa bao giờ muốn đi. An Ninh đang định mở miệng, bên cạnh có người nhẹ
nhàng ôm lấy eo cô, ngữ điệu lạnh nhạt quen thuộc. “Cô ấy sẽ không đi đâu hết.”
Không gian bị bầu không khí kỳ dị bao trùm. Chu Cẩm Trình nhìn cô, An Ninh cúi
mặt, cho đến bây giờ, cô vẫn có chút sợ hãi cách xử sự của anh.
“Xin lỗi, cô ấy không thể tiếp chuyện.” Khi Từ Mạc Đình dẫn cô đi, An Ninh thấy
hơi nóng mặt, cô cảm thấy xấu hổ vì sự mềm yếu của mình, những lúc như vậy đột
nhiên muốn dựa vào một người, vì người này rất đáng tin cậy.
“Mạc Đình, anh thật tốt.” Cô lí nhí mở miệng. Cảm thấy bước chân người bên cạnh
chợt dừng lại, lúc bước vào phòng hội nghị, An Ninh vừa định ngồi xuống trước,
thì bị người ta giữ lấy sau gáy ép vào cửa hôn tới tấp với khí thế sấm đánh
liên hồi không kịp bịt tai. Đầu lưỡi như công thành cướp đất, nhanh chóng cuốn
lấy, như chỉ dẫn cô đáp lại nụ hôn, làm cho môi và lưỡi cô thấm cả nước bọt của
mình. Anh đang hôn mãnh liệt, bỗng biến thành liếm nhẹ, An Ninh cảm thấy cả
khoang não đã bị hút sạch, đôi mắt ướt át rã rời nhìn người trước mặt, Từ Mạc
Đình cúi mặt, ngăn cản sự mê hoặc nào đó của tuổi xanh.
An Ninh hồi phục tinh thần vừa hoảng loạn, vừa vô cùng xấu hổ ấy lại, đây là
công ty, lúc nào cũng có người ra vào phòng hội nghị, cô trừng mắt với người
nào đó. Mạc Đình khó giấu nổi những rung động sợ hãi nhè nhẹ trong lồng ngực,
nhưng mở miệng vẫn là sự bình tĩnh vốn có: “Ăn tối với anh