
o”, làm đám người nhìn cô chỉ dám thì thầm mà
không dám lớn tiếng.
Nói đến chuyện Giang Húc, phải quay ngược về ba tuần trước đó, anh ta và bạn bè
uống rượu, lúc đó tâm trạng Giang Húc không được tốt, uống hết một chai, rượu
vào lời ra nói mình đã phải lòng một nữ sinh của khoa Vật lý. Hôm sau chuyện
này bị một người nào đó cùng đi uống rượu truyền ra, dẫn đến các fan của Giang
Húc tan nát cõi lòng, cũng không thiếu những cuộc điều tra, cuối cùng đối tượng
rơi vào một người họ Phó của khoa Vật lý, một vài nữ sinh to gan trực tiếp đến
cửa gây sự, mà người họ Phó nào đó cũng không phủ nhận: “Là tôi đấy thì sao?”
Nhưng một vài nhân vật thông minh lần theo đầu mối tìm hiểu gốc rễ lại phát
hiện ra kỳ thực còn có một người khác, mà người khác này nghi ngờ là bạn cùng
phòng của Phó Tường Vy, vì nghe nói Giang sư huynh đã “chủ động” đến tìm cô ta
mấy lần.
Lúc đó, Từ Mạc Đình nghe được tin tức này ở phòng ký túc, chỉ hừ lạnh một
tiếng.
Người vô tội nhất chính là Lý An Ninh, chẳng làm gì mà đã trở thành nữ diễn
viên đầy tai tiếng. Gần đây còn có lời đổn cô ngược đãi lão đại khoa Ngoại
giao, An Ninh khóc không ra nước mắt, việc của Giang Húc có thể không để tâm,
nhưng mà, nhưng mà... cô ngược đãi Từ Mạc Đình khi nào chứ?
Do áp lực tinh thần quá lớn, dẫn đến nhiều ngày nay cô đều đi làm muộn, tình
hình không được tốt. Hôm nay cô vừa bước vào phòng làm việc, trưởng phòng đã đi
tới thông báo tin tức: “Hôm nay trên viện có người xuống thị sát, thị trưởng
thành phố cũng đi cùng, những nhân viên cốt cán chúng ta phải làm tốt chức
trách của mình, phải cố gắng để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.”
Giai Giai giơ tay: “Phòng hóa nghiệm chúng ta cũng phải tham gia sao?”
“Không nhất định, nhưng nếu bọn họ tới, chúng ta chí ít phải làm việc không để
xảy ra sai sót gì, tất cả nên chuẩn bị trước thì tốt hơn.” Trưởng phòng nói
xong đi đến trước mặt An Ninh: “Đợi một lúc nữa cô lên trên giúp một tay, hôm
nay người bên sếp có thể không đủ, Sở Kiều nói cô làm việc này rất tốt.”
“Vâng.”
Cô đang bàn bạc cặn kẽ với trưởng phòng, Giai Giai đứng bên cạnh cô tỏ vẻ chờ
đợi, đến khi kết thúc, An Ninh quay người hỏi, cô ấy mới kích động nói: “An
Ninh, lần trước cô đi tiếp khách với sếp phải không? Cô có gặp một anh chàng
phong thái hiên ngang, tiêu sái bất phàm, cả khi cau mày cũng mang vẻ kiêu ngạo
lạnh lùng không?”
“Không có.”
“...”
Đồng sự Giáp đại tỷ: “Thế có một người khoảng trên ba mươi dưới bốn mươi, chín
chắn bình tĩnh, tài chính hùng hậu, đeo kính không gọng, đồng hồ hiệu Rolex hàng
sản xuất giới hạn, khi nghe người ta nói chuyện thì hay nghiêng đầu nào không?”
An Ninh đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ, không phải là...
“Anh ta họ Chu.”
Trưởng phòng, em có thể thu hồi câu “vâng” vừa nãy không?
Buổi trưa, thư ký thường trực của sếp Hạ gọi điện thoại nội bộ xuống. An Ninh
đang chỉnh lý tài liệu bỗng im lặng trong giây lát, cuối cùng thẳng lưng, biếu
hiện bộ dạng đã đâm lao đành phải theo lao bước ra cửa.
Trước khi cô đi, trưởng phòng nhắc nhở: “An Ninh à, toàn là quan chức chính
phủ, cô phục vụ cẩn thận.”
“Dạ.”
Vừa đến tầng mười lăm, đang chuẩn bị đến phòng thư ký báo cáo, Sở Kiều đã nhìn
thấy cô trước. “An Ninh!”
An Ninh quay đầu chào giám đốc Sở.
“Lại phiền cô lên đây giúp đỡ rồi.”
An Ninh cười nói: “Đã mời đến tất phải tiếp.” Tâm lý của cô đã được chuẩn bị,
trốn không được thì phải làm cho tốt thôi.
Sở Kiều cũng không vòng vo: “Thật ra là gọi tên cô đầu tiên đó, An Ninh, hóa ra
cô quen Chu Cẩm Trình?”
“Tôi phải làm gì sao?”
Sở Kiều mỉm cười, không để bụng chuyện cô chuyển đề tài, giải thích công việc
tiếp theo: “Lát nữa phiền cô cùng A Lan đi rót trà, nếu bọn họ hỏi sự tình của
công ty thì cô biết sao cứ nói vậy. Còn nữa, sau đó cô với tôi dẫn họ đi một
vòng các phòng ban, phần giới thiệu để tôi lo, cô chỉ cần đi cùng là được.”
An Ninh gật đầu, A Lan đi tới mỉm cười với cô, nhân tiện chia cho cô một nửa
cốc trà dùng một lần đang cầm trên tay: “Trong đó có một người là người tình
trong mộng của tôi.”
An Ninh tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc đẩy cửa bước vào, An Ninh vốn thản nhiên, suýt nữa trượt chân khi nhìn thấy
người đang đứng bên cửa sổ.
A Lan ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Không sao.” Cô cố gắng bình tĩnh, bưng khay trà Long Tinh Tây Hồ, từng bước
đến gần. Hạ Thiên Liên nhận cốc trà từ cô, cười nói: “Vất vả cho cô rồi.”
An Ninh cũng cười, đang định đi vòng bên trái, kết quả sếp lớn nói: “Qua chào
hỏi cậu của cô một tiếng đi.”
“Khi Cẩm Trình đến có nói, bên này có một người bà con.” Một vị quan chức bụng
to lớn tiếng nói: “Hóa ra là cháu gái bên ngoại à?”
Chu Cẩm Trình ngồi trên ghế, biểu hiện ra vẻ là người có thân phận và lập
trường: “Có thể coi là vậy. Cô ấy là con gái của Lý Khải Sơn.”
Câu nói này làm không ít người bất động, An Ninh cau mày nhìn Chu Cẩm Trình,
cuối cùng bước tới nhẹ nhàng đặt cốc trà lên bàn anh ta: “Mời dùng trà.”
“Em đã quen việc bên này chưa?”
“Rồi.”
Chu Cẩm Trình hình như cũng chỉ tiện miệng hỏi, gật đầu với cô, vừa uống trà
vừa tiếp chuyện với ngườ