Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ

Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325952

Bình chọn: 7.00/10/595 lượt.

rượu cho cô.

Tô Tiểu Mễ nhìn Lâm Khải lần nữa, cô rốt cuộc hiểu rõ tại sao Lâm Khải lại nháy mắt với cô.

“Chúng ta sớm rút lui đi!” Tô Tiểu Mễ nháy mắt lại .

“Lúc này đi không thích hợp, miếng đất này chúng ta nhất định phải có, cẩn thận ứng phó, không cần một hơi nâng cốc uống cạn, kiên trì một chút nữa!” Ánh mắt Lâm Khải trả lời lại.

“Tô tiểu thư là người phương nam đi, người phương nam da mềm mại lại trắng nõn.” Người kia có vẻ hơi say, đạo mạo ban đầu sớm ném qua một bên, giờ phút này trong mắt tất cả đều là sắc dục.

Tô Tiểu Mễ cũng mỉm cười, Lâm Khải ở bên cạnh cô, ánh mắt khẽ phiếm hồng, lại chưa từng rời tầm mắt khỏi cô, loại vẻ mặt này làm cho cô có chút bấn loạn.

“Tô tiểu thư, uống một ly này!”

Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Khải, hắn không có lên tiếng, Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải bưng ly rượu lên, uống một hơi, cô lúc này chính là một người uống rượu thành thục một hơi liền uống cạn, uống xong mới nhớ tới vừa rồi Lâm Khải giao đãi.

“Tô tiểu thư, tôi thích cô rồi đó, uống rượu thật là sảng khoái lại hào khí! Tôi thích! Tôi thích!” Trần Siêu một lúc liền nói mấy câu tôi thích.

Lúc này, Lâm Khải bưng ly rượu nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta uống một ly cuối cùng!”

Lời của hắn vừa dứt, Trần Siêu trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Lâm tổng, gấp cái gì a, tôi còn chưa uống đủ với Tô tiểu thư đây.”

Vừa nói, hắn tự mình rót rượu cho Tô Tiểu Mễ, tay của hắn mơn trớn tay của cô, cả người Tô Tiểu Mễ rung lên, nhìn ánh mắt sắc mị của Trần Siêu kia, cảm thấy ghê tởm.

Cô đem ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Khải.

“Như vậy đi, lần sau chúng ta cùng uống nữa, ngày mai Tô chủ quản còn phải đi công tác, quá muộn sợ sẽ không kịp chuyến bay.” Lâm Khải ở một bên giải thích.

“Vậy thì thật là tốt a, ngày mai lên máy bay có thể ngủ bù nha, không cần đi làm, rất dễ dàng!”Trần Siêu lại lè nhè nói.

Sau khi Trần Siêu nói xong, rất ý vị nhìn Lâm Khải, sau đó nhìn Tô Tiểu Mễ, hướng về phía Lâm Khải cười. Ánh mắt như thế Lâm Khải sao lại không hiểu, lăo hồ ly này thật hạ tiện.

Hắn cười mà không nói gì, ám hiệu của Trần Siêu rõ ràng như vậy, Lâm Khải cũng không trả lời gì nữa.

Tô Tiểu Mễ biết, bất luận như thế nào, cô phải nói cái gì, nếu không

mình cứ uống vào một ly lại một ly như vậy nhất định sẽ sụp đổ mất, ngộ

nhỡ Lâm Khải thừa dịp cô uống rượu say “bán” cô đi, cô liền kêu trời

trời không thấy kêu đất đất không nghe.

“Cám ơn ngài nâng đỡ, bất quá buổi tối hôm nay thật không thể uống quá muộn.” Tô Tiểu Mễ nói.

“Tô tiểu thư, cô không cần lo lắng, ở chỗ này ăn cơm, nếu như say

cũng có thể ngủ ở khách sạn này, rất dễ dàng, ngày mai tôi bảo tài xế

đưa ra sân bay, không cần lo lắng, khó được chúng ta hợp ý như vậy, nói

thế nào cũng phải uống tận hứng.” A Siêu híp mắt một cái, cười bổ sung:

“Lâm tổng, anh nói có đúng không?”

“Hợp ý? Hợp ý em gái ông! Người nào hợp ý với ông, nhìn ông mất hết

khẩu vị!” Tô Tiểu Mễ nhìn gương mặt toàn thịt và nụ cười bỉ ổi kia, cô

liền không nhịn được muốn mở miệng mắng chửi người.

“Tối hôm nay đến đây thôi, lần sau sẽ cùng ngài uống đủ.” Lâm Khải

nói thật thấp, cũng không có bởi vì ám hiệu của hắn mà đồng lõa.

“Lâm tổng, anh đây là không có suy nghĩ rồi!” Sắc mặt Trần Siêu từ từ trầm xuống, trong lòng thầm giận tiểu tử này thế nào không hiểu chuyện

như vậy, lấy địa vị của hắn, coi như chủ tịch Dung Khoa ngồi ở đây, cũng phải cho hắn chút mặt mũi.

Lâm Khải nhàn nhạt trả lời, “Ngài tối nay cũng uống không sai biệt lắm, kế tiếp ngài nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Trần Siêu nghe xong lời của hắn, trong đầu liền muốn bốc hỏa, tiểu tử này lại dám đuổi khách, con mẹ nó quá không để hắn vào mắt.

Tô Tiểu Mễ tựa hồ ngửi thấy một chút mùi hỏa dược, mặc dù cô ghét bữa tiệc như vậy, ghét chết đám quan cao này, nhưng thân là một thành viên

Dung Khoa, cô không thể bởi vì mình mà làm cho công ty bị tổn thương.

“Đến, uống một ly nữa, chúng ta để cho ngài uống đến tận hứng rồi mới nghỉ ngơi sau, như thế nào?” Vừa nói, Tô Tiểu Mễ một hớp uống cạn rượu

trong ly.

Rượu vừa vào, cô liền có cảm giác đại não đang không ngừng nhảy. Rượu đỏ rượu trắng đều đã uống không ít, cô cảm thấy mình nên giả say té

xỉu, bằng không sẽ chết rất thảm.

Trần Siêu thấy cô bắt đầu say rượu, cho Lâm Khải một cái ánh mắt không tốt, sau đó mặt mày hớn hở nhìn qua Tô Tiểu Mễ!

“Uống xong say rượu?” Vừa nghĩ Lâm Khải liền dùng mắt ra hiệu cho Tô Tiểu Mễ: “Giả bộ say ngay!”

Thật đúng ý nguyện của cô. Tô Tiểu Mễ liền làm bộ ngất ngất, ngây

ngốc cười nói: “Rượu này… Trắng này… Rất có… Rất tác dụng chậm… Tác dụng chậm… Tôi muốn nghỉ ngơi một chút… Chợp mắt một lát, một lát…”

Từ từ, từ từ, cô té nhào vào trên bàn.

“Trần tổng, phụ tá của tôi uống nhiều quá rồi, tối hôm nay đến đây thôi, lần sau nhất định cùng ngài uống cạn hứng!”

Sắc mặt Trần Siêu có chút cương lại, tựa hồ đang chờ lời nói tiếp của Lâm Khải.

“Đã an bài phòng cho ngài trên lầu, ngài nghỉ ngơi thật tốt!” Lâm

Khải trầm thấp nói, không có một tia lấy lòng, quan viên như vậy đúng

loại Lâm Khải ghét nhất. Thật giống như mọi người phải hầu hạ hắn