
đã không cần phải nói nữa, tỷ như cái đêm mưa đó, trong đầu óc hắn nhớ rất rõ, đêm đó trời mưa rất lớn, hắn một tấc cũng không rời Tĩnh Dạ, ngày hôm sau mang cô lên máy bay tư nhân rời đi, lựa chọn một thị trấn nhỏ, bí ẩn, vui vẻ sống đến nửa năm.
Hoặc giả đây là số mệnh, ông trời cũng muốn bọn họ lựa chọn buông tha khởi tố Lãnh Tĩnh Thi! Tất cả tựa như vở kịch
Cha Lãnh Tĩnh Thi chết ở trong ngục giam, chính phủ đồn đãi là bởi vì bệnh tim đột phát mà chết, tin đồn bên ngoài là bởi vì chính phủ sợ hắn liên lụy những người đồng sự khác vào, cho nên dứt khoát liên thủ giết hắn.
Mẹ Lãnh Tĩnh Thi bởi vì không chịu nổi khổ cực trong ngục giam, lựa chọn tự sát.
Đoàn Chính Kiệt mang theo Lãnh Tĩnh Thi rời đi, đến một quốc gia xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới.
Thôi Viên Viên rốt cuộc biết cha mẹ ruột của mình, cũng tin tất cả, cô từ từ tiếp thu chuyện thực này, thử chung đụng cùng bọn họ.
Bệnh tình của Lâm Tuấn Thiên đang chậm rãi tăng thêm, mà trong thời gian cuối cùng của sinh mạng, ông cũng không có vượt qua cùng An Ôn, mà là đi qua cùng Lữ Tình.
Lâm Khải nhìn bóng lưng cô đơn của mẹ, tựa như vô số hình ảnh trong quá khứ, hắn lựa chọn ở lại, ở lại cùng với An Ôn, mặc dù bà vẫn không muốn tiếp nhận Tô Tiểu Mễ.
Hai tháng sau, Lâm Tuấn Thiên qua đời ở bệnh viện, đi rất nhẹ nhàng. An Ôn ước chừng một tuần không có ra cửa, mỗi ngày Tô Tiểu Mễ đều đặt canh tự mình nấu trước cửa phòng bà, mặc dù một hớp bà cũng không uống, nhưng cô vẫn kiên trì, cho đến khi bà ra khỏi cửa phòng.
Lâm Tuấn Thiên qua đời một tháng, Thôi Viên Viên và Lữ Tình rời đi.
An Ôn lại trở về trong cuộc sống yên tĩnh một lần nữa, cuộc sống của bà càng thêm cô đơn rồi. Cái chết của Lâm Tuấn Thiên kích thích bà rất lớn, cả người bà đều già đi, bà làm tất cả đều bởi vì ông, mà ông đến cùng lại chết trong ngực một người phụ nữ khác, bà không thể không tỉnh lại mình.
Buổi tối trước khi đi, Lữ Tình đã nói chuyện suốt với An Ôn, tán gẫu xong, An Ôn giống như lại trống trải hơn rất nhiều.
An Ôn vẫn không đồng ý Tô Tiểu Mễ gả cho Lâm Khải, nhưng thái độ hòa hoãn rất nhiều so với trước kia. An Ôn đem chuyện từ thiện giao cho người khác xử lý, bà cũng không đến Dung Khoa nữa, đây là bước đầu thối lui của bà với Tô Tiểu Mễ, nhưng muốn bà thích cô từ trong lòng, bà không làm được.
Sau khi Dung Khoa trải qua đả kích và thu mua, liền tiến hành chỉnh lý nhân viên, nên đi thì đi, nên ở thì ở, mà Tô Tiểu Mễ cũng rời đi Dung Khoa sau An Ôn một tuần.
Cô rời đi Dung Khoa một là bởi vì quan hệ của cô và Lâm Khải đã không thích hợp ở chung công ty, quan trọng hơn là, cô cũng muốn mình ra ngoài làm chuyện mình thích, đầu tư tinh lực của cô lên nhà hàng tứ hợp viện với Hạ Tử Vi.
Sau khi Tô Tiểu Mễ rời đi công ty một tuần lễ, gặp được Hiên thiếu gia ở trong nhà hàng tứ hợp viện (tứ hợp viện là 4 dãy nhà quay lưng vào nhau, có 1 sân trống ở giữa).
“Tiểu Mễ, anh đã trở về! Cho nên anh tới thăm em!” Hắn cười nhìn về phía cô, trong tay đang cầm một bó hồng đỏ thắm.
Hơn nửa năm, Hiên thiếu gia một mực quay vòng ở Canada và nước Anh, một loạt chuyện và biến cố trong nhà làm cho hắn bận đến mức không có một chút thời gian rảnh rỗi nào. Hắn ở nước ngoài rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho Tô Tiểu Mễ, mà cô luôn chưa tới ba câu sẽ kiếm cớ cúp điện thoại của hắn, mặc dù như vậy, hắn vẫn chưa chết tâm.
Chuyện hắn làm đầu tiên khi trở về chính là gọi điện thoại đến công ty Tô Tiểu Mễ, lại biết được cô đã rời đi Dung Khoa, lấy được địa chỉ rồi, hắn ngựa không ngừng vó đuổi theo tới.
“Hiên thiếu gia…” Cô có chút ngượng ngùng nở nụ cười “Em đã có bạn trai!”
“Chỉ cần em không có kết hôn, anh vẫn còn có thể theo đuổi em, không phải sao?” Hiên thiếu gia kiên trì nói.
Sau lưng bọn họ, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Thật xin lỗi, cô ấy sẽ phải lập tức kết hôn!” Lâm Khải đi lên trước, kéo người phụ nữ của mình vào lòng, bất chấp vẻ mặt lộ ra khiếp sợ của Hiên thiếu gia.
Hiên thiếu gia nhìn Tô Tiểu Mễ không có phản kháng gì, còn có Lâm Khải không ai bì nổi, hắn nhanh chóng lâm vào bối rối.
“Hiên thiếu gia, thật xin lỗi!” Tô Tiểu Mễ cười nói, nhẹ nhàng vỗ tay Lâm Khải một cái, ý bảo hắn thành thật một chút.
“Các người…” Hiên thiếu gia chỉ chỉ bọn họ, lại nhìn bông hồng trong tay mình.
“Hiên thiếu gia, mình và Tiểu Mễ tốt hơn rồi, hơn nữa chúng mình muốn
kết hôn, lần này cậu nên chết tâm đi là vừa, nên trở về chỗ cậu nên ở đi, nên làm gì thì làm, chớ treo cổ ở trên ngọn cây này của cô ấy nữa.”
Tô Tiểu Mễ trừng mắt nhìn hắn, Lâm Khải ha ha nhìn cô nói: “Cây này treo cổ mình mình là đủ rồi!”
“Lâm Khải, cậu… con mẹ nó thật là đạt đến một trình độ nào đó a, mình ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng trái bom như cậu.” Hiên thiếu gia nén tức trong lòng, rồi lại không biết thổ lộ thế nào.
“Mình biết rõ cậu đã chịu ủy khuất, hay là mình giới thiệu cho cậu rất nhiều phụ nữ xinh đẹp khác? Trở về nghề cũ của cậu mới là chánh đạo, người trước mắt này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!” Hắn dùng lực ôm cô ở trong lòng mình, bất kể trong lòng Hiên thiếu gia khổ sở cỡ nào, nhưng sự thật chín