Bóng Sói Hú

Bóng Sói Hú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327433

Bình chọn: 7.5.00/10/743 lượt.

Như.” Đường Hằng Xa cười nhìn Ôn Trạch “Cậu xem có cần đưa cô ấy về không?”

“Không cần, cô ấy vốn cũng nên trở về.” Ánh mắt Ôn Trạch chạm vào mắt Đường Hằng Xa, ánh mắt hắn đen như hồ sâu, sâu thẳm mà rộng lớn, Đường Hằng Xa không tự giác chìm vào, hốt hoảng, giống như có cái gì đó thổi quét qua, đáy lòng hơi rung động.

“Cuối cùng thì cậu là ai?” Đường Hằng Xa túm lấy tay Ôn Trạch, ánh mắt cực kỳ sắc bén, chưa từng xuất hiện trước đây.

Một ánh sáng bén nhọn lướt qua rìa mặt Đường Hằng Xa, vệt máu chảy xuống từ gương mặt hắn, “Tôi không thích người khác chạm vào tôi.” Giọng điệu Ôn Trạch duyên dáng, hắn liếm liếm giọt máu trên mu bàn tay, khí thế tối cao ập đến, “Vĩnh viễn đừng quên!” Giọng nói của hắn không chút gợn sóng, nụ cười trên mặt nhu hòa đến mức làm ánh mặt trời cũng phải ảm đạm.

Đường Hằng Xa ngẩn ngơ trong nháy mắt, người đàn ông trước mắt, đẹp trai tuấn tú tao nhã như trước.

“Không, không phải hắn.” Nhưng mà hơn 20 năm qua là người duy nhất làm hắn ôn lại được cảm giác, giống như người lữ hành giữa sa mạc, biết rõ trước mặt là độc, nhưng tình nguyện uống xuống, uống xong rồi nói.

Ôn Trạch lẳng lặng Đường Hằng Xa đã hoàn toàn mất đi bình tĩnh, mỉm cười màu đen lóng lánh bên môi hắn không mang theo ý tốt.

Đường Hằng xa qua một khắc mới mở miệng “Người già đi, thường rất khó nhìn thấy sớm mai.”

“Chỉ có người không sợ bóng tối mới nhìn thấy được sớm mai.” Ôn Trạch lấy ra bộ cờ ở đầu giường “Thích hợp để giải trí, nói không chừng có thể nhanh đến hừng đông.”

Chơi cờ không tách rời khỏi tính kế, bố cục, toàn bộ dựa vào khí chất và ánh mắt để đi qua, lợi hại hơ, bỏ qua lớn nhỏ. Một buổi sáng lặng yên qua đi, trong phòng chỉ vang tiếng chơi cờ, Đường Hằng Xa mỗi bước sau lại cẩn thận hơn bước trước.

“Ván cờ cũng như cuộc sống.” Ôn Trạch giương mắt “Nghĩ nhiều quá, đường sống cũng thành lối chết!” Hắn ngăn chặn một đường sống.

“Ván cờ giữa kiếp còn có kiếp.” Đường Hằng Xa sâu xa nói.

Ôn Trạch cười ha ha, độ cong nụ cười làm gương mặt hắn tuấn nhã nói không nên lời, “Chỉ có người có được rất nhiều mới sợ mất đi, Đường tiên sinh trong tay có gì không thể mất đi? Luyến tiếc không?” Hắn giương mi, ý nghĩa trong câu nói có vài phần trẻ con.

Đường Hằng Xa đã không còn có tâm trạng để vờn quanh nữa, hắn đã đến tuổi xế chiều, không đủ thời gian và cơ hội xuất hiện một người như vậy nữa.

“Viên đạn trên người cậu thật đặc biết.” Đây không phải câu hỏi, là khẳng định, khẳng định một chuyện cả hai đều biết.

Viên đạn này là một nước cờ, Phí Như Phong và Ôn Trạch là kết quả sống chết, không chết không dừng; Đường Hằng Xa dùng viên đạn này cảnh báo Ôn Trạch, nguy cơ lớn nhất trước mặt hắn không phải hai nhà Đường Giang; Đường Hằng Xa dùng viên đạn xin Ôn Trạch nể tình, nếu không phải Đường thị thì giờ phút này hắn cũng không thể bình yên!

“Sáng nay tin tức có đưa, tôi và tập đoàn Giang thị hợp tác, cổ phiếu điên cuồng hạ xuống, mà Đường thị bởi vì hợp đồng với tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư mà cổ phiếu tăng mạnh, đúng là vạn hạnh mà.” Lời nói của Ôn Trạch mang theo thâm ý sâu sắc.

Sắc mặt Đường Hằng Xa khẽ biến, đang muốn mở miệng, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ “Đường tiên sinh, Nhị tiểu thư la hét muốn vào, ai cũng không ngăn được.” Người hầu Đường gia vẫn như trước gọi Đường Bảo Như đã lấy chồng là Nhị tiểu thư. Giờ Đường Hằng Xa mới phản ứng lại, vừa rồi lúc chơi cờ ông đã dặn dò người dưới không để bất cứ ai quấy rầy.

“Để nó vào đi” Lời còn chưa dứt, Đường Bảo Như đã lao vào.

“Anh!” Đường Bảo Như gần đây vô cùng tiều tụy, tóc đã hơi rối, mấy ngày lo lắng đề phòng đến nay lòng lại như lửa đốt, ăn mòn hoàn toàn bề ngoài được giữ gìn tốt.

“Giang phu nhân.” Ôn Trạch lịch sự lễ phép chu toàn.

Đường Bảo Như xẹt qua vết thương trên ngực Ôn Trạch, cuối cùng không kiềm chế nổi nữa “Anh, em không liên hệ được với Tiểu Nặc,.” Oa một tiếng khóc rống, trong phút chốc, nước mắt nước mũi cùng tuôn ra.

“Giang phu nhân yên tâm, Phí Như Phong không xuống tay nhanh vậy đâu... trước mắt tính mạng Giang công tử không đánh lo.”

“Cậu sao biết được, cậu liên hệ với Tiểu Nặc? Cậu gặp hắn?” Đường Bảo Như mất phết phong thái phu nhân, phấn trang điểm trên mặt kết lại một đoàn, cùng bà thím bán đồ ăn trên đường chẳng có gì khác nhau.

Đường Hằng Xa đón lấy khăn mặt người làm đưa đến quát khẽ, “có chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh rồi mới nói, càng ngày càng không ra sao.”

“Em còn có thể ra sao chứ, em sắp phát điên tồi, nếu Tiểu Nặc xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nổi!” Nghĩ lại bình thường Đường Bảo Như chú ý dung mạo ra sao, nếu không phải mất hồn, sao có thể để mình xấu xí quái dị thế được.

“Giang phu nhân,” Giọng Ôn Trạch không nặng không nhẹ, cũng vẫn réo rắt điếc tai, lập tức kéo tâm trạng sụp đổ của Đường Bảo Như trở về: “trước mắt Phí Như Phong ốc không mang nổi mình ốc, tạm thời không rứt ra đối phó Giang công tử được, hôm qua tôi với hắn giao thủ, tôi bị thương, hắn cũng không thể không sao, huống chi trước đó vài ngày chuyện xảy ra ở Chicago cũng tốn tâm tư của hắn, cho nên theo phân tích của tôi, tới gi


Polaroid