
đồng trong túi... số tiền hôm nay chắc chắn là ông Chí Huấn rồi sẽ hoàn trả lại cho anh.
- Vâng.
Lê Văn nói mà vẫn ngẩn ngơ.
Trúc Phượng liếc nhanh về phía Bội Hoàng, rồi chậm rãi bước ra ngoài. Thái độ bình thản của Phượng làm Hoàng ngạc nhiên.
Phượng bước vào thang máy đi xuống, ra khỏi nhà hàng Phượng trông thấy ông Huấn ngay. Ông ta đang đứng tựa bên xe có vẻ thẫn thờ, Phượng bước tới đưa áo cho ông Huấn, rồi mở cửa xe, nói:
- Thôi bây giờ mình về chứ? Đứng đây có ích lợi gì?
Ông Huấn như chiếc máy bước vào xe, mở máy, rồi cho xe chạy rất chậm.
- Đừng nghĩ ngợi gì cả, về nhà rồi hãy tính. Lời của Bội Hoàng ban nãy chỉ là một sự xúc động nhất thời, hãy tha thứ cho cô ấy... Dù gì cô ta cũng là con gái của anh.
Phượng nói nhưng ông Huấn lắc đầu:
- Anh đã tha thứ cho nó biết bao lần rồi... có lẽ vì anh đã dung túng nó quá nên mới có cái ngày hôm nay.
- Vì cái tiên kiến của cô ấy dành cho anh quá đậm... Em nghĩ là anh phải bỏ ra rất nhiều thời gian giải thích thì cô ấy mới hiểu.
Ông Huấn lắc đầu:
- Em không hiểu đâu. Bội Hoàng nó ganh tị với tất cả những người đàn bà có mặt bên anh, có nhiều lúc anh ngạc nhiên... anh không biết là cái tình cảm cha con của anh với nó có bình thường hay không?
- Không có gì đâu, anh đừng nghĩ ngợi quá không tốt. - Phượng nói - Bội Hoàng mà làm như vậy... cô ấy cũng nào có vui sướng gì.
- Nó hành động chẳng khác mẹ nó chút nào cả. – Ông Huấn thở dài rồi nói – Anh linh cảm là rồi đây... cuộc đời của nó cũng không hạnh phúc gì đâu.
- Anh không được nói vậy. Bội Hoàng dù gì cũng là con gái của anh.
- Anh chỉ tội cho cậu con trai kia, cậu Lê Văn đấy, nếu cậu ấy mà yêu nó thật sự thì cũng...
- Thôi anh đừng nói nữa. - Phượng cắt ngang – Lê Văn yêu cô ấy một cách chân tình.
Chiếc xe đã chạy đến nhà. Ông Trần ra mở cửa, ông Huấn bước vào nhà như chiếc xác không hồn. Ông bước ngay đến quầy rượu, rót một ly đầy nốc cạn, rồi ly thứ hai. Trúc Phượng không ngồi yên được, bước tối chặn ly.
- Em nghĩ là... rượu chẳng giải quyết được gì cả.
Ông Huấn lắc đầu:
- Tại em không hiểu, chứ rượu đã là bạn của anh trên mười năm nay.
Phượng thở dài, thì ra mười năm qua ông Huấn đã sống thế này, hết gái đến rượu... ông tự chuốc say mình để quên hết tất cả.
- Nhưng người bạn này rất có hại cho anh. Anh biết không?
Ông Huấn cười buồn, bưng ly về phía ghế ngồi xuống. Ông nâng ly lên và nhìn và chất nước vàng lăn tăn sủi bọt nói:
- Anh nghĩ lại và thấy Bội Hoàng không phải là không có lý, nó đã cảnh giác anh.
- Anh nói gì em không hiểu?
Phượng ngồi xuống gần đấy nói. Ông Huấn có vẻ suy nghĩ:
- Em có nhớ không? Lần đầu tiên gặp em... em đã gọi anh là gì? Bác... và bây giờ nếu em sửa đổi lại cách xưng hô đó, anh thấy cũng chưa quá muộn.
- Anh...
Phượng ngẩn ra. Chỉ cần mấy lời nói là Hoàng đã có thể cắt đứt mọi thứ giữa Phượng và Chí Huấn ư? Vậy thì tình yêu là gì? Nó có là một thực thể bền vững không?
- Trúc Phượng. – Ông Huấn tiếp mà vẫn không nhìn Phượng - Đối với anh thì mọi thứ đã trở thành chai lì... chẳng có cái gì làm anh đau khổ được, nhưng mà em thì khác, anh không muốn em phải buồn khổ.
- Buồn khổ à? – Trúc Phượng ngỡ ngàng một chút – Em không đau khổ vì lời của Hoàng đâu... mọi đau khổ có chăng là do chính mình tạo ra thôi.
- Trúc Phượng!
- Nếu anh vẫn xem em như một đứa con nít, thì anh lầm rồi. - Phượng nói - Sự trưởng thành nhiều lúc chỉ cần một phút giây... anh hiểu không? Khi tình yêu vừa đến... là em thấy mình không phải trẻ con nữa... Anh không nên nói như vậy.
- Trúc Phượng!
- Anh có biết tình yêu là gì không? Đó là một tình cảm kỳ diệu, mơ hồ, hiện hữu nhưng lại không hiện hữu... Ồ! Em cũng không biết giải thích như thế nào nhưng mà thánh kinh có nói "Tình yêu là một sự nhẫn nại trường kỳ, không phô trương cuồng nhiệt, cũng không phải là điều gì xấu hổ". Và em nghĩ đấy là chân lý.
- Trúc Phượng nghe anh nói này.
Phượng cắt ngang:
- Nếu anh thấy cần thiết, thì em sẵn sàng rời khỏi đây ngay, nhưng mà có một điều em muốn nói với anh là... sẽ chẳng bao giờ em hối hận về những gì mình đã làm.
- Trúc Phượng, em đừng nói gì nữa. – Ông Huấn đặt ly xuống, rồi ôm Phượng vào lòng - Lời của em làm anh thấy xấu hổ.
Phượng tiếp:
- Và nếu anh bắt em lựa chọn thì... em vẫn muốn gọi anh là anh thôi.
- Trúc Phượng! – Ông Huấn xúc động kêu lên.
Thời gian như ngưng đọng. Lời nói sẽ trở thành thừa thãi, họ cứ ngồi như vậy bên nhau thật lâu.
- Trúc Phượng! Em có biết là lời của Bội Hoàng đã khiến anh mặc cảm, xấu hổ. Anh cảm thấy là mình không xứng với em, chuyện này đúng ra để em mở lời trước nhưng rồi vì tự ái nên anh đã...
- Tại sao anh lại có cái cảm giác đó? Có lẽ vì anh đã quen sống ở trên cao, anh không chịu nghĩ giùm em, làm sao em có thể xa anh được?
- Có lẽ vì anh khéo lo, nhưng em phải hiểu cho cái mặc cảm tuổi tác.
- Có mặc cảm hay không là em nè. - Phượng nói – Ban nãy, chính Bội Hoàng cũng đã hỏi em. Em đã chấm anh vì điểm nào? Tiền bạc, địa vị, danh vọng. Và em đã không nói gì được cả, thật ra là bởi vì em không nghĩ đến... Tình yêu làm gì có điều