
gặp ở đâu. Đó là một người đàn ông đứng tuổi, đẹp trai, chững chạc. Phượng
đoán ít ra ông ta phải trên ba mươi lăm tuổi. Ông ta đang nhìn Phượng,
cái ánh mắt như biết cười. Trong lúc Phượng còn lúng túng, thì đã nghe ông ta nói: - Tôi đã làm cô sợ phải không? Giọng nói trầm và ấm như một ly trà đặc. - Dạ không, tại tôi sơ ý suýt đâm vào người ông. Người đàn ông chợt hỏi: - Cô đến Vườn Lê à? - Vâng. - Phượng lúng túng đáp – Con trai ông chủ vườn mời tôi đến xem hái quýt ở vườn sau. Người đàn ông cười: - Cô là gì của Bội Quân? Nụ cười của ông ta làm Phượng lúng túng hơn. - Dạ... Tôi là bạn học của anh Bội Quân... A mà không phải, bạn học cùng lớp với Bội Hoàng. Người đàn ông lại cười, nụ cười như ẩn dụ một đìều gì. Trúc Phượng chợt nhớ ra hỏi: - Mà ông là ai? Tại sao ông lại ở đây? ông là người trong Vườn Lê hay cũng đến chơi như tôi vậy? Người đàn ông gật gù: - Tôi là Lê Chí Huấn, cha của Bội Quân và cả Bội Hoàng đấy. - Ồ! Phượng tròn môi, nàng không tin người đàn ông trước mặt vừa trẻ
vừa đẹp trai như vậy lại là cha ruột của Bội Quân và Bội Hoàng. - Sao? Cô không tin à? - Ông... Bác... trẻ quá... Mới nhìn tôi chỉ tưởng là... anh của những người đó thôi. Năm nay bác bao nhiêu rồi? - Cô thử đoán xem? - Ba mươi bốn hay ba mươi lăm? - Lầm rồi! – Ông Huấn cười nói - Phải đảo ngược con số lại, chẳng
hạn bốn mươi ba... Bây giờ cô đã biết tôi là ai, thế còn cô? - Tôi là Trúc Phượng, học cùng lớp với Bội Hoàng. Rồi Phượng lắc đầu: - Gọi bác là bác mà tôi thấy áy náy làm sao. Cha tôi chỉ mới bốn
mươi lăm mà tóc đã bạc, già hơn bác nhiều, phải chi được như bác. - Ồ, sao nói vậy? Được như tôi sướng lắm à? - Không phải nói sướng mà... thật tình tôi cũng không biết phải nói sao nữa? Ông Huấn cười nhìn Phượng. Ban nãy từ xa ông đã trông thấy cô gái. Cô gái có vẻ thật hồn nhiên. Đứng trước nhà ông một lúc rồi đi lại...
Vừa đi vừa cúi đầu như nhẩm tính từng bước chân, để rồi suýt va vào
người ông. Chuyện đó tạo cho ông một cảm giác thú vị. Lâu lắm rồi, hình
như hai mươi hay ba mươi năm gì đó. Lúc đó ông còn trẻ. Ông mới có cái
cảm giác đó. Bây giờ đã bốn mươi lăm và khi ông nhìn thấy cái cô gái có
tên Trúc Phượng này chớp chớp đôi mắt đen nhìn mình, thì ông lại xúc
động. Ông cảm thấy như mình trẻ lại... trở lại cái thời hai mươi. - Tại sao bác không nói gì cả? Bác ra đây dạo mát rồi bị tôi quấy rầy phải không? Phượng hỏi. Ông Huấn lắc đầu. - Cái không khí trong Vườn Lê quen thuộc quá, nên tôi thích ra đây dạo hơn. À, cô cùng đi dạo với tôi chứ? - Tôi à? - Phượng chợt thấy vui - Được chứ? Và Phượng bước tới đi cạnh ông Huấn. Bây giờ Phượng mới thấy là
ông Huấn rất cao... cao cỡ Lê Văn. Hai người có nét rất tương hợp. Phượng bắt chuyện: - Vườn Lê vừa rộng, vừa đẹp, như vậy sao bác không ở? - Đồng ý là đẹp nhưng mà ở đấy... tôi có quá nhiều kỷ niệm, nên dễ cảm thấy cô đơn. - Vậy à? - Phượng hỏi và tỏ ra như người biết nhiều – Chính vì vậy mà bác ở miết trong thành phố với bạn bè? Ông Huấn quay lại nhìn Phượng với nụ cười thú vị: - Sao cô biết nhiều thứ về tôi thế? Trúc Phượng đỏ mặt: - Bội Hoàng nói cho tôi nghe nhiều chuyện có liên hệ đến bác, tôi
nghĩ là... nhưng tôi cũng không tin là bác hoàn toàn như vậy. Ông Huấn lắc đầu. - Bội Hoàng nhiều lúc hình dung tôi hơi quá lố. Nhưng cũng có phần sự thật, vì cô biết đấy. Khi con người cảm thấy cô đơn, trống vắng thì
họ thường hay quơ quào, lăn xả, tìm kiếm bất cứ một cái gì để lấp đầy
cái nỗi cô đơn đó. - Tôi không tin
như vậy là đúng. – Trúc Phượng phản kháng - Những việc làm vô nghĩa
không bao giờ lấp đầy được khoảng trống cô đơn mà trái lại nó chỉ làm
cho con người trụy lạc, sa sút tình cảm hơn... Vì vậy cách tốt nhất là
phải đi tìm niềm tin. - Tìm niềm tin bằng cách nào? - Chẳng hạn như đến giáo đường chẳng hạn. - Đến giáo đường à? – Ông Huấn chợt cười lớn - Nếu tôi còn ở tuổi
đôi mươi, tôi sẽ làm theo lời cô, đằng này tôi đã bốn mươi lăm tuổi rồi. Có nhiều thứ tôi biết còn hơn cả mấy ông linh mục. - Không, ông lầm rồi. – Trúc Phượng nghiêm chỉnh nói - Vấn đề ở
đây khôang phải là tuổi tác, mà là làm thế nào để chúng ta lấp đầy được
cái khoảng trống cô đơn kia. Ông
Huấn không cười nữa, ông nhìn Phượng một cách tò mò, và Phượng thấy Quân giống ông Huấn nhất là đôi mắt. Cái ánh mắt sâu thẳm như đáy giếng. - Trúc Phượng, cô làm tôi hơi rối rắm. Tôi không hiểu cô định nói gì, nhưng điều cô nói cũng có lý. Trúc Phượng lắc đầu: - Tôi biết là ông hiểu, nhưng ông không muốn thừa nhận thôi, đúng không? - Cô có vẻ khá thông minh. – Ông Huấn cười nói – Tôi đã đánh giá cô hơi thấp. - Không phải là ông đánh giá thấp tôi, mà là ông xem thường bọn tuổi trẻ chúng tôi. Phượng nói. Và họ đã đi xa khỏi "Vườn Lê" lúc nào không hay. Bây
giờ thì không còn đường lộ nữa mà đã đến bờ ruộng. Con đường rất hẹp,
ông Huấn đi trước và Trúc Phượng phía sau. Có nhiều khoảng khá lầy lội
ông Huấn phải phụ nắm tay Phượng nhảy qua. Và câu chuyện giữa hai người
như không có khoảng cách. - Tình cảm giữa Lê Văn và Bội Hoàng tốt chứ? Ông Huấn đột ngột hỏi làm Phượng lúng túng. - Dạ... tôi