Bong Bóng

Bong Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323001

Bình chọn: 9.5.00/10/300 lượt.

cô tấp nập, mất hơn một giờ mới mới tới nơi, mùa đông trời tối sớm, năm giờ chiều nhiều màn đêm đã bao phủ biệt thự Hỏa Thụ Ngân Hoa trước mặt, ảo diệu đưa người ta vào thế giới cổ tích, làm Đỗ Nhược không nhận ra.

Cô ngồi trong xe ngẩn ngơ, cô đã từng tới nơi này.

Lúc nằm mơ cô cũng không tưởng tượng ra sẽ có một ngày quay lại đây, nhưng đáng tiếc cảnh còn người mất.

Kiều Cận Nam mở cửa xe giúp cô, cô ổn định lại tâm tình xuống xe.

"Cô biết hôm nay tới đây lấy thân phận gì?" Ánh mắt Kiều Cận Nam sâu xa.

Đỗ Nhược rũ mắt xuống: "Tôi biết."

Kiều Cận Nam chìa cánh tay ra, cô hiểu ý khoác lấy cánh tay anh, cùng anh tiến vào. Tin tức lễ đính hôn giữa hai nhà Hà, Tống có thể nói là chấn động toàn bộ giới thượng lưu.

Dù sao người trẻ tuổi luôn tôn thờ tình yêu hôn nhân tự do, không còn ‘Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy’, cho nên hai từ "Liên hợp" xuất hiện rất ít. Hơn nữa những thiếu gia, tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ, cho dù được tự do yêu đương thì đối tượng cũng có gia thế, địa vị tương xứng, không còn ai sẵn lòng viết nên câu chuyện đôi chim uyên ương.

Hà Khâm Sinh và Tống Như Nhược đính hôn, đột ngột và kỳ lạ làm mọi người liên tưởng tới hai từ "Liên hợp".

Hà Nhất Minh có hai người con trai, con lớn là Hà Khâm Húc tài năng hơn người, cũng là nhân vật xuất chúng trong giới tài chính, không hề thua kém Kiều Cận Nam, đáng tiếc sáu năm trước bị bệnh nặng mất sớm, từ đó gia nghiệp do con thứ hai là Hà Khâm Sinh tiếp quản, nhưng từ nhỏ Hà Khâm Sinh vốn ham chơi, khi Hà Khâm Húc qua đời để lại Hà thị bị tổn hại nghiêm trọng, để người nửa đời quen an nhàn tiếp nhận nên một thời gian dài Hà thị không thể khôi phục lại như xưa.

Hà thị yếu thế, nhiều người nhân cơ hội giành miếng thịt béo, thời kỳ hoàng kim của Hà thị đã không còn.

Tống Minh Viễn chỉ có một con gái bảo bối, nâng niu như viên minh châu, khi con gái trưởng thành, tất nhiên phải tìm một người con rể giúp ông quản lý gia nghiệp. Tống Như Nhược vừa tốt nghiệp năm nay, về nước liền vội vã đính hôn ngay, rốt cuộc là vừa gặp đã yêu hay hai nhà ra sức tác hợp, vấn đề này rất đáng giá để bàn luận.

Cho dù thế nào, thông tin hai nhà thông gia với nhau, cổ phiếu hai tập đoàn tiên tiếp tăng mạnh, mấy năm gần đây người ngoài đều đánh giá cao năng lực Hà Khâm Sinh, hai ngọn núi cao là Hà Nhất Minh và Tống Minh Viễn bắt tay nhau, cùng nâng nhau lên.

Cho nên yến tiệc rất náo nhiệt, các doanh nghiệp có chút danh tiếng đều nhận được thiệp mời, phóng viên tụ tập bên ngoài biệt thự.

Đỗ Nhược im lặng khoác tay Kiều Cận Nam, cô muốn tìm cơ hội chạy đi, làm " bạn gái Kiều Cận Nam" còn bị chú ý hơn so với anh ta, dường như ai gặp hai người đều liếc nhanh qua Kiều Cận Nam, sau đó bắt đầu quan sát cô.

Những ánh mắt đó rất khó hình dung, có chút tìm tòi nghiên cứu, có chút mê hoặc, còn mang theo mỉa mai.

Lúc đầu Đỗ Nhược còn trốn tránh, nhưng càng ngày càng thấy phiền, ai cũng nhìn chằm chằm cô, cô liền cười tươi nhìn thẳng bọn họ, hai mắt nhìn nhau làm đối phương phải nhìn đi chỗ khác.

Cho nên khí thế rất quan trọng, người mạnh ta yếu, ta mạnh người yếu.

Cũng có không ít người qua chào hỏi, cô chỉ cười cười coi như đáp lại, không chú ý Kiều Cận Nam nói chuyện gì, hai mắt đảo quanh hội trường.

Quần áo bóng bẩy, tiệc rượu linh đình, đây là sân khấu cho người lớn, không hề có bóng dáng của trẻ nhỏ.

Đỗ Nhược nhìn một vòng, có chút thất vọng.

Kiều Cận Nam ghé sát tai cô, thấp giọng hỏi: "Tìm Hà Khâm Sinh?"

"Không phải." Đỗ Nhược dứt khoát phủ nhận.

Kiều Cận Nam không để ý, nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm.”

Đỗ Nhược buồn bực: "Tôi ra ngoài hóng gió một chút."

Vừa nói xong cô lướt qua Kiều Cận Nam, ra vườn sau. Kiều Cận Nam cầm ly rượu, nhìn cô quen thuộc đường đi lối lại, nheo mắt lại.

Đỗ Nhược cũng không quen thuộc nơi đây, năm ấy Hà Khâm Sinh đưa cô về nước ra mắt cha mẹ anh, cũng chỉ ở lại vài ngày.

Khi đó cô vô tư cho nên có ấn tượng đặc biệt với nơi này.

Cô vẫn nhớ mùa hè năm ấy, trong vườn trồng toàn Dạ hương, tỏa hương thơm ngát, hôm nay vườn hoa ấy đã không còn, còn lại đình nghỉ mát trơ chọi trên bãi đất trống .

Cô ngồi nghỉ trong đình.

Vườn sau bố trí rất đẹp, nhưng trời quá lạnh nên không người tới đây.

Lễ phục không có tay, áo khoác được phục vụ cất đi, chỉ ngồi một lất đã thấy lạnh nhưng cô không muốn vào trong, không muốn đối mặt với những khuôn mặt giả dối tươi cười.

Đỗ Nhược lấy điện thoại ra, liền thấy tin nhắn của Kiều Dĩ Mạc: "Chị Hoa nhỏ, Giáng Sinh vui vẻ!"

Cô bật cười.

"Tại sao dạo này không để ý tới thằng bé?"

Đỗ Nhược giật mình, không biết Kiều Cận Nam tới từ lúc nào, đang híp mắt nhìn điện thoại của cô.

Đỗ Nhược tắt màn hình: "Tôi không muốn để anh hiểu lầm."

Kiều Cận Nam nhướng mày, im lặng một lúc mới nói: "Thằng bé rất thích cô."

"Chẳng qua là thằng bé quá cô đơn, nếu đổi lại một người khác gần gũi thằng bé, chắc chắn thàng bé sẽ thích."

"Thằng bé không thích các bạn gái trước của tôi."

Đỗ Nhược cười khúc khích: "Kiều tiên sinh, trước kia Dĩ Mạc còn nhỏ, biết cái gì là thích hay không. Thằng bé nói, hai năm trước thằng b


XtGem Forum catalog