
Ngày hôm đó, sau
khi rửa mặt, Tô Tiêu liền nói với Chương Hàm Yên: "Có thể cho tôi thử
cái thơm thơm của bạn một chút được không?" (không biết từ khi nào nữ
sinh đã gọi tất cả những thứ phun sương bên ngoài là "thơm thơm", mới
nghe có cảm giác rất quái lạ nhưng sau đó chính mình cũng gọi như vậy).
Chương Hàm Yên tươi cười chuyển qua. Tôi luôn cảm thấy dù Chương Hàm
Yên cười hay chau mày thì đều có phong thái của một cô gái khuê các, tôi có chút ngưỡng mộ cô ấy. Thử nghĩ mà xem, ba đời mới nuôi dưỡng được
một quý tộc chân chính thì tự mình cũng đừng quá hi vọng vào điều gì.
Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình. Tôi thấy Tô Tiêu rất chăm chú
dùng ngón tay cái khoét một cái chấm nhỏ, sau đó soi gương, rồi chấm năm chấm trên mặt. Vẫn cảm thấy chưa đủ, cô ấy do dự một lát rồi lại khoét
thêm một chút nữa. Sau khi đậy nắp xong cô ấy liền đặt lại "cái thơm
thơm" về bàn của Chương Hàm Yên. Sau đó bắt đầu bôi bôi quệt quệt một
cách tỉ mỉ, đến nỗi tôi thường hoài nghi rằng liệu có phải da mặt của cô ấy đã bị bôi quệt hỏng cả rồi không.
Chương Hàm Yên vẫn tiếp tục nằm trên giường nghe CD của cô ấy. Tôi
thì hơi xót cho "cái thơm thơm" của cô ấy, nếu là tôi thì e là sẽ không
dễ dàng che giấu được sự bất mãn một cách giỏi như thế. Tất nhiên Chương Hàm Yên có thể là chẳng có gì mà phải buồn. Dù gì thì người ta cũng là
con gái nhà giàu. Vài hôm sau, khi mọi người về phòng kí túc xá vào buổi tối, họ lần lượt thay nhau rửa mặt rồi rửa chân. Tiếng chậu va đập hoà
với tiếng nước, tôi rất không thích cái cảm giác này, nó khiến tôi cảm
thấy vừa hỗn loạn vừa ầm ĩ, rất dễ làm tôi căng thẳng, hoặc là ẩn sâu
trong tiềm thức, tôi có thể là người thích sống một mình.
Sau khi rửa mặt xong, Chương Hàm Yên quay trở vào bên cái bàn của
mình, đột nhiên cô ấy nói một câu với giọng nhỏ nhẹ hơn nhiều so với
bình thường: Sao mỗi lần dùng xong "cái thơm thơm" của tôi đều không
đóng nắp vào vậy? Mọi người ngẩng đầu nhìn Chương Hàm Yên, nhìn thấy
"cái thơm thơm" trong tay cô và biết được cô đã nói gì, thế là mỗi người với cái dáng vẻ không có liên quan gì tới mình lại tiếp tục bận bịu với chính mình, chỉ có Tô Tiêu là ngẩng đầu nhìn Chương Hàm Yên một cái.
Rồi lại nhìn cái nữa. Sau đó tôi nghe thấy tiếng Tô Tiêu ném đống tạp
chí nặng nề xuống giường.
Trong khoảnh khắc đó, có cảm giác cả phòng kí túc dường như thật yên
tĩnh. Chương Hàm Yên không nói gì thêm, yên lặng ngồi bên bàn xoa mặt.
Thực ra trong phòng kí túc xá chỉ có Tô Tiêu là đã từng dùng những sản
phẩm dưỡng da đó của Chương Hàm Yên.
Tôi không biết liệu người khác có cảm thấy câu nói đó của Chương Hàm
Yên nặng nề không. Tôi cảm thấy ý của cô ấy có lẽ là: Bạn dùng đồ của
tôi, tôi không có ý kiến gì, nhưng bạn toàn quên đóng nắp như vậy là
không tốt rồi. Có lẽ là không hề có ác ý gì. Nếu là tôi, có thể tôi cũng sẽ nói thế.
Để tránh bất cứ phiền phức, từ trước tới nay hầu như tôi không dùng
bất cứ thứ gì của mọi người trong phòng kí túc, kể cả một cốc nước. Mỗi
ngày tôi đều múc rất nhiều nước để đảm bảo chắc chắn rằng mình không
phải đi xin nước người khác. Đó cũng có thể là một trong những nguyên
tắc sống trong kí túc xá, cố gắng hết mức để không phải dùng đồ của
người khác, để không làm phiền người khác. Khi những người tính cách
khác nhau cùng ở chung một phòng thì "sáng suốt giữ mình" là một trong
những triết lí sống mà mọi người cần phải học. Lâu dần tôi cũng quên mất điều này. Mãi hơn một tuần sau cuộc nói chuyện của cả phòng mới khiến
tôi nhớ ra.
Năm thứ nhất, sáu người cùng phòng dường như ai ai cũng ôm ấp những
lí tưởng vĩ đại. Nghĩ đến mà thấy buồn cười, khi mới bước vào năm thứ
nhất đại học, dường như mỗi người đều muốn tiếp tục duy trì ý trí mạnh
mẽ như hồi trung học, không ngại khó ngại khổ vươn tới đỉnh cao của trí
thức, nên không ai thi nghiên cứu sinh vào những trường không có tên
tuổi, đến năm thứ ba rồi năm thứ tư không biết có bao nhiêu người đã bỏ
lỡ cơ hội. Ban đầu, tôi cũng không biết vứt bỏ những lời thề non hẹn
biển trong học tập đi đâu, từ trước đến nay những lời thề non hẹn biển
đều là những thứ "yểu mạng". Khi đó chỉ có Chương Hàm Yên là không nói
gì đến việc tham gia thi tuyển nghiên cứu sinh. Bởi vì cô ấy muốn ra
nước ngoài. Hồi đó, những gia đình có tiền mà không cho con cái ra nước
ngoài thì dường như không cam tâm. Trịnh Thuấn Ngôn băn khoăn không hiểu liền hỏi: "Sao bạn không đi từ lúc còn học trung học?"
Chương Hàm Yên cười nhẹ nhàng nói: "Thời đại chúng ta, sống mà chưa
từng trải qua kì thi đại học của Trung Quốc là đã sống một cuộc đời
không trọn vẹn". Câu nói đó của Chương Hàm Yên đã nói trúng tâm trạng
tôi. La Nghệ Lâm hỏi: "Cậu định đi đâu?".
Chương Hàm Yên trả lời: "Canada." Vừa dứt lời Tô Tiêu liền nói: "Sao
không đi Mỹ đi? Hoặc là đi Anh hay Mỹ thì càng tốt? Những bạn trung học
của tớ mà thật sự có tiền đều đã đi Mỹ. Nếu tớ có đủ tiền tớ cũng sẽ đi
Mỹ".
Câu nói đó tôi nghe sao thấy mỉa mai quá. Như thế chẳng phải muốn nói rằng con đường vươn tới đích của gia đình Chương Hàm Yên còn