
số sáu trăm bài thi viết đã chọn được ba mươi người tham gia
thi vấn đáp, và cuối cùng ban tuyên truyền chỉ tuyển mười người. Tôi đã
cảm nhận được cái khốc liệt của sự cạnh tranh, kể từ khi bước vào căn
phòng này tôi đã bắt đầu quan sát từng đối thủ của mình. Tôi cảm thấy họ đều rất tuỵêt, cũng tuyệt vời như tôi vậy. Phải đợi rất lâu tôi mới
được gọi vào.
Cửa phòng thi vấn đáp vẫn khép chặt, đúng giây phút đưa tay mở cửa
tôi chợt nhớ ra trong một bản copy nào đó có nói về việc thi vấn đáp,
rằng trước khi bước vào phòng thi cho dù là cửa phòng có đóng hay không
thì cũng phải gõ cửa trước, trong lúc nhất thời lo lắng tôi đã suýt quên mất. Cốc cốc. Mời vào.
Tôi vừa nhìn vào. Choáng. Đã có hơn mười người ngồi đó với cái dáng
vẻ thật khiến người ta khiếp hãi. Tôi nhìn họ một lượt với vẻ vô cùng
sùng kính, lúc đó tôi cảm thấy họ thật uy phong biết bao! (Bây giờ nhớ
lại những người xa lạ đó cứ làm ra vẻ ghê gớm lắm để hù doạ những cô cậu sinh viên mới thấy thật buồn cười).
Họ lần lượt hỏi tôi. Bây giờ nghĩ lại, nói khó nghe một chút, thì nó rất giống việc bị cưỡng dâm tập thể. Tất cả những cuộc thi vấn đáp đều
là những cuộc cưỡng dâm tập thể trên một ý nghĩa khác. Bạn lần lượt bị
từng kẻ trong một đám người hỏi qua một lượt, rồi họ sẽ quyết định xem
có nên để bạn bên mình để "hưởng thụ" thêm vài lần nữa hay không, nếu
"hầu hạ" tốt biết đâu lại được nâng đỡ. Lúc đó tôi không hề tự tin chút
nào, bởi vì tôi không biết được rằng những người trong ngôi trường đại
học này rốt cuộc là mạnh yếu hơn tôi ra sao. Tuy nhiên, tôi là đứa rất
kiêu ngạo. Họ hỏi một cách trống rỗng, tôi cũng trả lời một cách sáo
rỗng. Với nụ cười trên gương mặt, tôi nói kiểu thủ thỉ. Năm thứ nhất ưu
điểm của tôi chính là sự bình tĩnh, không hề luống cuống, những lúc càng căng thẳng, thái độ của tôi càng trở nên dịu dàng, tự nhiên.
Mãi tới khi họ nói: "Được rồi, tuần sau chúng tôi sẽ thông báo cho bạn biết bạn có được tuyển hay không."
Tôi nói: "Dạ, cảm ơn".
Sau khi ra khỏi cửa, tôi cứ cố gắng nghiền ngẫm xem câu nói đó có ý
gì, rốt cuộc liệu nó có ám chỉ tôi được thu nhận hay là bị trượt rồi?
Tôi nghĩ rất lâu mà vẫn không nghĩ ra, tôi ca cẩm, các anh các chị thật
lợi hại. Bái phục, bái phục.
Buổi tối khi trở về, mấy người trong phòng chúng tôi bắt đầu thảo
luận về hành trình thi vấn đáp của mỗi người (ngày hôm đó có vài đoàn
thể xã hội cùng tổ chức thi tuyển). Điều quan trọng được nhắc đến nhiều
nhất là mỗi người có nhìn thấy anh chàng ý trung nhân củ mình không.
lại năm đó, khi mới vào đại học, chúng tôi luôn khao khát hướng tới
tình yêu, dường như tình yêu có thể "nhặt" được ở bất cứ nơi đâu; nó
thấp thoáng như đang trang điểm rực rỡ, liếc mắt, gãi đầu làm dáng với
chúng tôi. Mãi đến khi hoà vào cuộc sống đại học được nửa năm, tôi mới
biết rằng tình yêu là thứ có thể "nhặt" được ở khắp nơi, thư viện, sân
bóng rổ, nhà ăn, đều có thể là nơi bắt nguồn của tình yêu. Nhưng chính
vì vậy nên nó mới lộ rõ cái sự rẻ mạt. Dần dần tôi cũng không còn mơ ước gì đối với ngôi trường này và cả với đám nam sinh nữa.
Về đám nam sinh, mấy người phòng chúng tôi đã thảo luận cả nửa học kỳ và bắt đầu đi đến nhất trí chung là nam sinh lớp tôi hơn hẳn nam sinh
của cả trường.
Ngày thứ hai sau khi thi vấn đáp, tôi nhận được một cú điện thoại.
"Tôi là bạn nữ sinh mặc áo len hồng, ngày hôm qua đã ngồi đối diện bạn
khi thi vấn đáp đây.". Tôi ngỡ ra, không có phản ứng gì.
"Tôi chính là vị giám khảo hay cố ý gây khó dễ cho bạn nhất khi thi
vấn đáp! Tôi là Chu Dữ!" Tôi vui mừng xen lẫn kinh ngạc khi nghe được
câu nói đó!
"Bạn thể hiện rất tốt, chúc mừng bạn đã trúng tuyển!" Tôi xúc động đến nỗi không nói thành lời.
"Bạn hãy viết một bản kế hoạch gửi cho tôi để xem khoảng khi nào thì
bạn có thể bắt đầu. Ngày mai hãy đến văn phòng Ban tuyên truyền tìm
tôi".
Cô ấy nói bốn câu đó còn tôi chỉ nói một câu cảm ơn. Đặt điện thoại
xuống, tôi lộ vẻ vui mừng, cảm giác hào hùng tuyệt diệu tràn đầy trong
lòng. Không kìm lòng được, tôi thông báo cho họ là tôi đã trúng tuyển!
Hồi đó tôi vẫn suy nghĩ thật ngây thơ, chưa biết đoán ý thăm dò. Đổi
lại, nếu là bây giờ tôi nhất định sẽ chỉ vui vẻ một mình.
Quả nhiên, năm người bọn họ không hề tỏ ra quá vui mừng kinh ngạc, họ tỏ vẻ không quan tâm. Chỉ có Trịnh Thuấn Ngôn và Chương Hàm Yên nói
được một câu "Chúc mừng bạn nhé." Niềm vui của chính mình đối với người
khác mà nói thường không phải là điều gì vui vẻ. Tôi chìm đắm trong sự
vui sướng của bản thân và mơ mộng rằng không lâu nữa sẽ trở thành một
nhân vật tầm cỡ trong trường.
Nghĩ lại năm đó thật ngốc, tôi đã coi tất cả những thứ mới lạ trong
trường đại học là cái gì đó thật ghê gớm. Như các đoàn thể xã hội, như
tình yêu, như việc học tập, như cuộc sống đại học tươi đẹp chẳng hạn.
Dần dần, sau khi tiến sâu hơn tôi mới biết rằng tất cả cũng chỉ như thế
mà thôi. Cuộc sống đại học là một trái quả được bọc lớp vỏ tươi non nhất nhưng rất nhiều phần thịt quả đã thối nát cả, chỉ sau khi bóc lớp vỏ
mới biết được điều đó. Phải dựa vào