
l mà? Không nhớ sao?
- Nói cho tớ biết tụi mình ở đây là gồm những ai nào? Theo tớ biết
thì Thảo đang ở quê, còn Hạnh thì ... - Giọng của Việt thôi không còn vẻ cằn nhằn bực bội nữa, mà chùng xuống khi nhắc tới Hạnh, giọng nói có sự pha lẫn giữa nuối tiếc và nhung nhớ.
- Cô ấy sẽ ổn thôi, người như cô ấy sẽ luôn được may mắn và hạnh phúc.
- Hay thật, cậu còn học cả nghề thầy bói nữa cơ đấy? Nhân tiện, hỏi
giúp tớ ông thần may mắn của cậu địa chỉ của cô ấy với? Cậu biết làm sao ông ấy có địa chỉ của cô ấy không? Sau khi tớ đã làm đủ mọi cách mà
cũng không được?
- Ôi! Tớ yêu cái sự vui tính của cậu biết bao? - Phan đáp trả.
Bất chợt, chiếc Lexus nghiêng hẳn sang một bên, lạng mạnh qua trái,
suýt nữa lao hẳn lên dãy phân cách giữa đường để tránh chiếc xe khách đi cùng chiều đang đột ngột tấp vào đường để đón khách mà không hề có một
tín hiệu xin đường nào báo trước. Việt ném ra phía sau một tiếng hét
giận dữ, "Đi đứng thế à? Chúng mày sợ sống như thế là quá thọ rồi hay
sao? Hay là chúng mày sợ đã trễ hẹn đi uống Café với Thần Chết? Mẹ
kiếp!". Câu chửi khiến Phan dù vẫn chưa hết giật mình hốt hoảng cũng
phải mỉm cười vẻ rất thú vị "Cậu dễ thương thật đấy". "Thì bạn cậu mà",
Việt cũng không vừa.
Tấm biển xanh thật to với dòng chữ "thành phố Vinh xin kính chào quý
khách" báo hiệu cho chiếc Lexus rằng nó đã đi gần đến điểm cuối của cuộc hành trình. Phớt lờ mời lời chào đó, nó kiêu hãnh rẽ sang trái, bon bon trên con đường chạy thẳng ra biển. Phan không chọn con đường mới chỗ
núi Cấm ngắn hơn để đi ra biển. Mà anh chọn đường này bởi đây là con
đường ngày xưa anh vẫn thường đi ra biển cùng Thảo. Đôi lần, có cả Vũ
nữa, khi lúc còn bé, nhà Thảo và nhà Vũ cùng tổ chức đi chơi biển, và
anh được cho đi cùng. Nhưng bây giờ, chỉ còn anh và Thảo là có thể đi
trên còn đường này nữa mà thôi. Nghĩ tới Vũ, anh không nén được tiếng
thở dài.
Hóa ra Cửa Lò mùa đông không vắng khách lắm như Phan vẫn lầm tưởng.
Bằng chứng là con đường Bình Minh chạy men theo bãi biển vẫn tấp nập
người qua lại. Người Việt Nam nổi tiếng với sự cần cù và sáng tạo, và để minh chứng cho đức tính sáng tạo của mình. Vào ngày Noel, thay vì ở nhà sum họp gia đình như ý nghĩa nguyên bản của nó, thì họ lại kéo hết ra
đường để vui chơi hoặc tranh thủ đi du lịch ở đâu đó. Thói quen đó tạo
nên một đặc trưng riêng mang phong cách rất Việt Nam cho một ngày lễ
xuất phát từ phương tây.
Phan ngăn không cho Việt rẽ vào một khách sạn khá sang trọng trên
đường, anh ra hiệu cho Việt đi tiếp. Chiếc xe lướt qua khách sạn Hoa
Đồng Tiền, bỏ mặc luôn tấm bảng hiệu quảng cáo đầy vẻ khêu gợi của khách sạn Bưu Điện lại phía sau. Đi tới cuối con đường Bình Minh, thì rẽ trái đi vào con đường đất nhỏ. Khi tới trước một ngôi nhà hai tầng ẩn mình
dưới những hàng cây Phi Lao xanh thẫm, bao quanh bằng một hàng rào được
trồng bằng Tre ken đặc thì dừng lại. Nhà của anh họ Phan, mùa này vẫn
đang để trống, những người họ hàng được nhờ trông nom thi thoảng mới
sang quét dọn, chăm sóc. Anh đang đi xuất khẩu lao động, còn chị đang đi làm thuê ở Sài Gòn, lũ trẻ thì đang ở nhà bà Ngoại ngay gần đây. Phan
giải thích trong ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ của Việt rằng, nếu ra biển chỉ
để thuê một khách sạn, ăn hải sản, thuê một cái phao, và ngâm mình dưới
biển. Thì tốt hơn hết là anh nên đến một nhà hàng nào đó ở Hà Nội, gọi
một đĩa hải sản và yêu cầu một chậu nước muối để ngâm mình. Đã ra tới
biển, thì phải thực sự như là sống ở biển.
- Vậy, điều hay ho mà cậu vừa nói, cậu đã đọc trong trang bao nhiêu của cuốn cẩm nang giới thiệu và hướng dẫn du lịch thế?
- Sự nghi ngờ của cậu khiến tớ thấy tội nghiệp cậu, bạn thân mến ạ. Không tin vào người khác là một thứ khuyết tật đáng buồn.
- Thì tớ đang cố đây. - Việt bướng bỉnh, môi anh trề ra còn giọng thì kéo dài, anh nhấn mạnh ở cuối mỗi câu nói. - Nhưng cậu lại là một ông
bác sỹ tồi trong lĩnh vực này, trừ phi cậu có thể liệt kê được những
điều hay ho sẽ làm cho tớ cảm thấy như là thực sự sống ở biển.
- Sẽ có danh sách cho cậu ngay thôi, nhưng đợi tớ đi sang nhà bà cô
tớ để lấy chìa khóa đã. Trong khi chờ đợi, cậu khởi động dần đi là vừa.
- Để làm gì? - Việt hét với theo.
- Để thực sự như là sống ở biển, - Phan cũng hét lên đáp trả - cậu muốn như thế mà? Nhớ không?
Bốn chiếc cần câu dài khoảng 3 - 4 mét, trong đó hai cái có máy
quăng, hai cái gắn những chiếc rường câu trông giống con tôm bằng nhựa
phản quang được nhuộm các màu sắc khác nhau. Phía dưới rường câu có móc
một chùm lưỡi câu trông rất sắc bén. Một chiếc đèn măng sông có tán khá
rộng, hai chiếc vợt lớn, hộp mồi câu và một vài thứ dụng cụ lạ mắt khác
nữa mà Phan vừa mang về khiến Việt tròn mắt ngạc nhiên không hiểu anh
đang làm gì? Phan mặc kệ, không thèm giải thích, anh hất mặt ra phía bãi biển, nơi có hòn đảo Lan Châu nằm im lìm trên sóng như một chú Cóc lớn. Có lẽ cũng vì thế mà dân nơi này còn gọi nó là đảo Cóc.
Phan lẳng lặng kéo tay Việt đi về phía bờ biển. Đang là cuối chiều,
ánh mặt trời đang bò dần về phía chân trời và thủy triều đang