
o đây!
" A-a-a-a-a..........."
Đang mãi suy nghĩ, bên tai lại nghe được tiếng kêu thê lương của cô. Ôi trời! Cô thật sự kêu lên, nếu mỗi tuần cô đều kêu như vậy thì năm cái Đoàn hội kia sớm hay muộn cũng họp lại mà chống đối anh.
Haiz....Sao lại có người thú vị như vậy chứ!
Thật là khiến anh nghĩ mãi cũng không ra.
Diêu Thì Đông cho là bộ phim đã chấm dứt mà thả lỏng thân thể, không ngờ cuối bộ phim lai hiện lên hình ảnh và âm thanh dọa cô sợ đến ngất đi. Sau đó thì có tiếng vỗ tay như sét đánh vang lên.
"Lần này xem phim chỉ có một từ để hình dung--Hay! Hơn nữa còn có âm thanh trực tiếp, quả thực là High đến cực điểm".
"Học trưởng, anh thật tinh mắt. Tìm được tiểu học muội này đúng là tìm đúng người rồi, hiện trường có tiếng hét chói tai làm không khí càng giống như thật". Một học đệ trong nhóm gật đầu khen ngợi.
"Còn cần phải nói sao, anh vừa nhìn thấy cô ấy thì liền biết cô ấy nhất định thích hợp với chúng ta''. Đường Ẩn Khiêm kiêu ngạo kể công, đối với lời ca ngợi của học đệ kia mà vui vẻ nhận.
"Cô ấy tại sao lại ngất đi?".
Mọi người đều nhìn đến "nguồn gốc" phát ra âm thanh tuyệt vời kia đang bất tỉnh nằm trong lòng của Đường Ẩn Khiêm.
"Cô ấy có lẽ là quá hưng phấn". Đường Ẩn Khiêm hời hợt nói. Nói nhảm! Cô chưa ăn cơm, còn thét chói tai liên tục, dùng sức túm lấy anh khó trách vì mất sức ngất xỉu.
Cô té xỉu ở đây cũng không phải là chuyện gì mới lạ. Vì thế mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Còn cô, đương nhiên là do Hội trưởng chịu trách nhiệm rồi!.
"Haiz! Lãng phí đồ ăn là hành vi không tốt nha!". Đường Ẩn Khiêm cúi đầu nhìn thức ăn của cô ngay cả một miếng cũng không ăn thuận miệng dạy dỗ.
Tất nhiên là người trong lòng vẫn không phản ứng, anh lấy tay chọc chọc má hồng hào của cô nói: ''Thì Đông, đừng ngủ, tan học rồi, có thể về nhà''. Thử mấy lần như vậy, cô vẫn như cũ ngủ say. Anh cuối cùng bỏ qua việc gọi cô dậy, dù sao cũng đã từng ôm qua cô.
Một tay cầm lên ba lô của hai người, một tay ôm lấy cô vào trong lòng, không quay đầu lại nói với mọi người: ''Đi trước''. Sau đó vui vẻ đi ra ngoài.
Đường Ẩn Khiêm lái xe đến trước cửa nhà họ Diêu, đem ''thi thể'' ôm xuống xe đi đến cửa, sau đó ấn chuông cửa.
''Ai đó?''. Phía sau cửa truyền ra giọng nữ hiền lành ấm áp.
"Chào bác gái, cháu là học trưởng của Thì Đông, cháu đưa em ấy về nhà''. Anh lễ phép chào hỏi.
Nghe trả lời mẹ Diêu nghi ngờ mở cửa ra thì thấy con gái bảo bối nằm trong lòng một người con trai, không nhịn được sợ hãi.
''Đông Đông!''. Mẹ Diêu kêu lên sợ hãi, chạy về phía trước lo lắng hỏi: ''Nó bị làm sao vây?''.
"Bác gái không cần lo lắng, Thì Đông bởi vì xem phim kinh dị mà bị dọa ngất xỉu''.
''Phim kinh dị?''. Mẹ Diêu vẻ mặt buồn cười, Đông Đông chưa bao giờ xem phim kinh dị.
''Dạ, vâng ạ. Thì Đông cứ lôi kéo cháu cùng xem với em ấy. Không ngờ em ấy lại bị dọa đến ngất đi''. Đường Ẩn Khiêm cười ôn hòa, một chút cũng không thấy mình nói có gì sai. Đúng là cô ''kéo'' anh ''cùng'' cô xem mà!
''Ôi!''. Mẹ Diêu chịu không nỗi vỗ cái trán. ''Con bé này chắc là bị điên rồi! Từ nhỏ đã sợ quỷ đến muốn chết. Lại còn không biết tự lượng sức mình, chạy đi xem phim kinh dị''. Mình sao có thể sinh ra đứa con gái ngốc như vậy chứ?
''Đúng vậy! Hôm nay cháu mới biết được là Thì Đông rất sợ quỷ''. Trên mặt Đường Ẩn Khiêm vẫn duy trì nụ cười, nói hùa theo.
Hóa ra từ nhỏ cô đã sợ quỷ rồi nha! Thảo nào phản ứng của cô lúc nào cũng đều kịch liệt làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
''Ngại quá, Thật sự là đã làm phiền cháu, con bé này thật là!''. Mẹ Diêu cảm thấy đã làm phiền người lạ như vậy thật không tốt vội vàng mời anh vào trong nhà.
Đường Ẩn Khiêm ôm Thì Đông lên trên giường xong, vẫn không quên đắp chăn thay cho cô để tránh cô bị cảm lạnh mà có cớ xin phép nghỉ học. Như vậy anh không thể trêu chọc cô để tiêu khiển nữa.
Những hành động của anh đều nằm trong mắt của mẹ Diêu, thật là rất dịu dàng, rất chu đáo. Bà đang muốn hỏi rõ ràng quan hệ của anh cùng con gái. Cho nên ngay lập tức mời anh xuống lầu cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm.
''Cậu đây là........''
''Bác gái, cháu tên là Đường Ẩn Khiêm, bác có thể gọi cháu là Ẩn Khiêm hoặc là A Khiêm''. Anh vẫn là một mực lễ phép. Ấn tượng của mẹ Diêu đói với anh lại tăng thêm vài phần tốt đẹp.
''Ai yêu! Bác sẽ gọi cháu là A Khiêm! Haha........''. Mẹ Diêu cao hứng che miệng cười '' A Khiêm này! Mặc dù hỏi như thế này thật đường đột, nhưng........Cậu có phải là bạn trai của Đông Đông?''.
Nghe vậy, đầu óc Đường Ẩn Khiêm tạm dừng hoạt động trong ba giây. Sau đó trong đầu nhanh chóng đưa ra quyết định, lộ ra nụ cười có lỗi, áy náy nói: ''Thật xấu hổ quá, đến bây giờ cháu mới đến gặp bác''.
Ha ha! Anh thật là thông minh, trước tiên đem cô cột bên người về sau nha đầu này cho dù có chắp cánh cũng không thể bay được!
Mẹ Diêu nghe xong, không khỏi mừng thầm trong lòng, ngoài miệng lại cố ý nói: ''Đông Đông cũng thật là. Sao lại không nói gì với bác chứ!''. May mà cậu ta là một người tốt, nên tha thứ cho con gái việc này vậy!
''Bác gái, là lỗi của cháu. Lúc mới quen, cháu muốn đ