
đến cả phượng ấn đều ném cho Thái tử phi quản, bợ đỡ cũng vô dụng. Chỉ có mỗi công chúa Nhu Nhiên em ruột Thái tử này còn nịnh bợ được, tuy nói đại phú đại quý không có khả năng, nhưng chỉ chút ơn huệ nhỏ, công chúa Nhu Nhiên ngược lại rất sảng khoái đáp ứng – chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng nàng ta là được.
Quan trọng nhất không phải những thứ ơn huệ nhỏ ấy, mà là có thể thông qua công chúa Nhu Nhiên, ôm được ‘đùi’ Thái tử. Trong đám hoàng thân quốc thích, huyện chúa có huyết mạch tương đối xa, cũng không phải dễ lăn lộn.
Công chúa lệnh cho nàng tìm cách làm bẩn y phục của Trần Bồi Hồi, về phần muốn làm thế nào, nàng ta lười bận tâm. Dù sao là chuyện rất dễ dàng… Ai biết hẳn là rất dễ, lại khó khăn đến ‘toản chi di kiên’*. Bận rộn mấy ngày, một con tỳ nữ Đỗ gia cũng không thu mua được, tốn một số tiền lớn mới mua chuộc được một mụ ma ma giặt đồ, lấy được một bộ y phục của tỳ nữ Đỗ gia.
(* Toản chi di kiên: xuất phát từ câu cảm thán “Ngưỡng chi di cao, toản chi di kiên” của Nhan Uyên về đạo lý của Khổng Tử. Tạm hiểu là: càng ngưỡng vọng càng thấy nó có vẻ càng xa vời hơn, càng nghiên cứu sâu vào càng thấy nó kiên cố khó vào hơn.)
Trông mặt mũi hồng hào ngày thường cũng là đứa lanh lợi đấy, ai ngờ mỗi chuyện cỏn con đó cũng làm không xong.
Đành phải ra oai phủ đầu trước, vỗ mạnh đũa lên bàn, “Còn có cho người ăn cơm không? Tý việc cỏn con, có gì hay mà nhao nhao? Người đâu! Lôi hai con điêu nô không biết cao thấp này xuống!”
Nếu bình thường nội trạch mời khách, đại khái cũng sẽ xử trí như vậy. Biểu hiện bên ngoài hài hòa thuận lợi là quan trọng nhất, nếu quấy rầy tới lão thái phu nhân ‘nắm trùm’ trong nhà, đó mới thực sự là phiền phức cực độ.
Nhưng phu nhân của tiểu Đỗ học sĩ, ấy vậy mà chỉ cười tủm tỉm nhìn, còn đưa mắt ra hiệu cho đám con dâu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thiết Hoàn xem không hiểu những thứ cong cong vòng vòng ấy, không vui nói, “Huyện chúa nương nương, ta nhớ ngài hình như mang họ Mộ Dung đi? Sao ngươi so với Đỗ phu nhân còn uy phong hơn a? Xem nhà ngươi chính là nhà ta chắc? Cũng hơi ‘nhiệt tình’ quá lố rồi.”
Huyện chúa Cung Mai mừng thầm, dùng đại nộ che giấu, “Con nô tỳ điêu ngoa lớn mật! Cư nhiên dám ở trước mặt bản cung ‘ngươi ngươi ta ta’? thật quá không có gia giáo rồi! Nếu gia chủ ngươi đã không quản giáo, không thể nói bản cung…”
“Huyện chúa nương nương, gọi ngươi một tiếng nương nương ngươi liền không tìm thấy nam bắc rồi.” Thiết Hoàn khinh thường, tốt xấu gì nàng là con cháu Mặc gia biết tri lễ thượng khí đúng không? Mặc gia đương nhiên cũng xem trọng lễ nghĩa, hơn nữa so với Nho gia còn xem trọng hơn. Dù sao Măc Tử phản đối chính là ‘phồn văn nhục lễ’ (lễ pháp rối rắm rườm rà), cố gắng đạt tới giản lễ (quy củ đơn giản). Nhưng chính là lễ càng giản càng phải trịnh trọng đối đãi.
Nàng không chút khách khí nói, “Ngươi thì sao, chẳng qua là một huyện chúa, không thể tự xưng ‘bản cung’ được. Ta thì sao, là tôi tớ Trần gia, cũng không phải là tỳ nữ huyện chúa ngươi. Ta đối với Thập Thất nương tử tất nhiên sẽ tự xưng nô tỳ, nhưng không cần phải tự xưng nô tỳ với những người khác. Chủ nghĩa phó trung (nô tài trung thành), mấy thứ lễ nghi cao thấp ấy, ngươi không biết ư?”
Lần này, huyện chúa đích thị là nổi giận thật sự. “Ta đường đường là nhị phẩm cáo mệnh, không xử trí được một tiểu tỳ ngươi?!”
“Ô, huyện chúa nương nương thật đúng là không xử trí được.” Thiết Hoàn bụng dạ thẳng đuột cãi lại, “Hoàng thượng có lệnh, thọ đản của Trấn quốc phu nhân, dùng gia lễ không dùng quốc lễ. Ngươi cùng nương tử nhà ta đều là khách đến dự tiệc, luận thân sơ, Trấn quốc phu nhân thế nhưng là cô tổ mẫu của Thập Thất nương tử chúng ta, cô tổ mẫu là cái gì ngươi biết không? Chính là em gái ruột của ông nội nương tử nhà ta. Thập Thất nương tử là cháu gái ruột của cháu trai gọi Trấn quốc phu nhân là cô cô ruột, huyện chúa nương nương, ngươi là cái gì của Trấn quốc phu nhân nhà ta ai a?”
“Còn nữa a, đừng có lẫn lộn trọng điểm. Huyện chúa nương nương ngươi nói cho rõ ràng, vì sao tỳ nữ luôn muốn đổ canh đổ rau lên người nương tử nhà ta này, lại là của nhà ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tất cả mọi người đều chế giễu nhìn nàng. Nàng cư nhiên bị một con tỳ nữ ti tiện sỉ nhục. Nàng ‘ngàn không nên vạn không nên’, chính mình đi tranh cãi cùng tỳ nữ, thật đánh mất thân phận.
Nàng lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, lã chã chực khóc, “Đỗ phu nhân…”
Chiếu theo thông lệ ở hậu trạch, Đỗ phu nhân không phải nên ra hòa giải, để bữa tiệc bình an tiến hành sao? Có cái gì không phải, cũng tạm gác lại sau tiệc hẵng nói riêng một chút, đến lúc đó nàng nhận lỗi là được. Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là sai tỳ nữ thiếp thân của mình đi bưng thức ăn lên, liền nói đó là chút trò đùa dai là được… Nếu không được nữa, thì khai công chúa Nhu Nhiên ra, Đỗ gia cũng không thể làm được gì, không phải sao?
Nhưng phu nhân tiểu Đỗ học sĩ chỉ duy trì nụ cười mỉm lễ phép, “Nha đầu của Thập Thất nương này, thực sự thân thủ vô cùng tốt lại thú vị nữa. Tên là Thiết Hoàn phải không?” bà quay đầu lại nhìn thiếp thân tỳ nữ của mìn