
hìn nàng một cái, con mắt của công chúa Nhu Nhiên đã dính luôn trên người Trần Tế Nguyệt rồi.
Trần Bát như có điều suy nghĩ cẩn thận quan sát Trần Tế Nguyệt, lại nhìn nhìn công chúa Nhu Nhiên “ba bước quay đầu lại một lần”, ngẫm nghĩ, một nụ cười xấu xa lặng lẽ nổi lên, thật vất vả mới kéo phẳng khóe miệng xuống được, vô cùng niềm nở gọi Trần Tế Nguyệt, “Trần đại nhân, tự là chi, ngài nhất định là có. Nhưng hào hẳn là còn chưa có đúng không? Chi bằng hào… gọi là ‘Như Trác’ đi?”
Trần Lục và đám đường đệ biểu ca khác đều lộ ra vẻ mặt ‘bừng tỉnh đại ngộ’, càng thêm nhiệt tình phụ họa, hòa nhã nói cười.
Đám nhóc thư sinh xấu xa, đầu lở loét chân nổi mủ này. Trần Tế Nguyệt mắt lạnh nhìn đám con cháu Nam Trần quá mức nhiệt tình kia. Bất quá hắn tốt xấu gì cũng biết phải “xa thân gần đánh” (thân với nước xa, đánh nước gần), đem mũi tên thù hận tập trung chủ yếu nhất trên người địch nhân.
Nói cách khác, là người đang đi trước mặt bọn họ, cùng bắt chuyện với Thái tử – phò mã đô úy Hải Ninh Hầu.
“Hắn chuyển đầu…” (hàm ý: chuyển đầu nhập qua ủng hộ người khác) Trần Tế Nguyệt xoay xoay ngọc ban chỉ trên ngón cái.
Đám huynh đệ Nam Trần ‘bụng dạ xấu xa’ ánh mắt đều thay đổi, không hẹn mà cùng gật gật đầu.
Trần Bát liếc mắt nhìn Đại hoàng tử ở xa xa một cái, chắt lưỡi nói, “Điểu vi thực vong a… Trứng chọi đá.” (điểu vi thực vong: chim chết vì mồi)
Trần Lục nhỏ giọng quát hắn, “Bát đệ!”
“Bát ca nói phải đấy.” Trần Tế Nguyệt nghiêm túc trả lời, lại làm cho Trần Bát trầm mặt.
Cả đời Trần Bát hận nhất là thứ hạng của mình, đám người nhỏ hơn hắn đều gọi hắn là Bát ca, thậm chí còn có Thập lục nương vốn không đối địch với hắn lắm, lúc sinh nhật cũng tặng hắn một cặp chim Bát ca (chim sáo đá), thiếu chút nữa làm hắn tức chết. (thập lục nương: em gái, Bồi Hồi là Thập thất nương)
“Kêu Bát ca ca!”
Trần Lục tức giận, “Bây giờ là lúc so đo cái này sao?”
Hắn lập tức bỏ xuống oán niệm liên quan đến thứ hạng, ánh mắt sáng quắc cùng những huynh đệ khác đều hướng về Hải Ninh Hầu, ngay cả Trần Tế Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Có rất nhiều phương pháp có thể xỉ nhục phò mã đô úy, thế nhưng trần trụi xỉ nhục thì không còn ý nghĩa gì cả. Phản bội Thái tử chuyển qua môn đình… chuyện này chỉ có văn chương mới có thể làm đại phát lên mà thôi. Lớn đến có thể làm cho phò mã đô úy đau đến không muốn sống.
Lần đầu tiên, con cháu Nam – Bắc Trần hài hòa cười khẽ, không hẹn mà cùng có chủ ý tương đồng, hơn nữa dùng ‘tán gẫu việc nhà’ mà người ngoài không hiểu được, liền âm thầm làm cho Hải Ninh Hầu ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Sau khi tiến vào cổng trong, được đón vào phòng khách chờ mừng thọ, so với các huynh đệ, tỷ muội Trần gia đối đãi với Trần Thập Thất lại lãnh đạm hơn.
Không ngoài ý muốn.
Nàng lớn lên ở Giang Nam, tỷ muội trong tộc theo Mặc khí tức nồng hậu, tính tình hợp nhau. Sau này lên kinh, quan hệ với các huynh đệ trong kinh rất tốt, nhưng đối với đám tỷ muội bị tiêm nhiễm tập tính của kinh thành quá sâu, quan hệ rất tệ… Hơn nữa không phải tệ bình thường.
Ai cũng không thích nghe huynh đệ nhà mình luôn lấy mình ra so sánh với Trần Bồi Hồi, hơn nữa còn bị ghét bỏ đến không chịu được.
Trần Thập Thất cũng cảm thấy, cùng với chúng tỷ muội kinh thành lịch sự rụt rè, rõ ràng câu nệ rất nhiều, hơn phân nửa đều không hợp được. Còn những người hợp ấy, nếu không đã gả đi xa, cũng là đang dưỡng thai hoặc chờ sinh… những người có thể tới, không phải người còn nhỏ để có thể bắt chuyện, không thì đã sớm làm quen rồi, nhưng cũng từng xích mích đắc tội qua.
Trong chuyện đại sự, chính xác có thể thái độ nhất trí cùng chung mối thù, không phải vì Trần Thập Thất, mà là vì thanh danh Trần gia Giang Nam không thể bị xỉ nhục.
Nhưng ở quan hệ cá nhân, hơn nửa câu không hợp ý, bị lạnh nhạt là chuyện đương nhiên.
Lúc còn trẻ, quả thật rất thiếu suy xét. Bị các huynh đệ làm hư, không chung đụng tốt với chúng tỷ muội. Trần Thập Thất thầm nghĩ.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà, nàng được sắp xếp ngồi trong đám tỷ muội Trần gia thân nhất, không bị những đám hoàng thân quốc thích kia quấy rầy. Dù có không ưa hơn nữa, tỷ muội vẫn che chở nàng… Bởi vì các nàng đều là nữ nhi Trần gia Giang Nam.
Cho nên mới càng biết vậy đã chẳng làm… Thiếu niên bồng bột như vậy, không hoàn toàn đem các tỷ muội đặt trong mắt.
*
Nam tử không thể ở lâu trong hậu trạch, cho nên phải tề tựu đầy đủ, đồng loạt bái chúc thọ. Đã bảy mươi tuổi, Trấn quốc phu nhân tóc hơn phân nửa là đen, diện mạo hiền lành, hàng mày nhập vào tóc mai cùng hình dáng mơ hồ có thể thấy được nét ôn nhuận nhu mỹ của lúc tráng niên. Ngôn ngữ không nhiều, ung dung im lặng, chỉ có lúc nhìn thấy Trần Tế Nguyệt, kinh ngạc cùng đau xót chợt lóe lên, thoáng ngưng trệ.
Khuôn mặt ngược lại chỉ có ba bốn phần tương tự… đứa nhỏ lớn lên xinh đẹp này cũng có ba bốn điểm tương đồng. Chỉ là cái loại khí chất quân tư như ngọc kia, đem ba bốn phần đó thêm đến bảy tám phần, lại là trang sức và ăn mặc tương tự .
Trong nháy mắt kia, bà còn ngỡ rằng là Đỗ Như Trác, đứa cháu trai chi trưởng bên họ chồng từ