
người xưa dùng sợi dây thắt nút để ghi nhớ sự việc, tương truyền việc lớn thì thắt nút lớn, việc nhỏ thì thắt nút nhỏ. Hiện nay một số dân tộc không có chữ viết cũng dùng cách này để ghi nhớ công việc.)
Trần gia ở Giang Nam, là gia tộc xếp hàng sau ở trên Thế gia phổ (bảng xếp hạng các thế gia), mặc dù con cháu đề huề, nhưng hầu như rất ít người làm quan trên Ngũ phẩm. Bình thường đều nhậm chức ở những địa phương ngoại thành, thường thấy nhất là ở Công Bộ, Nông Tư, gần như không đụng tới được những chỗ béo bở phong phú như thủy lợi, muối, chính trị các loại, cũng cực ít tiến vào Hàn Lâm Viện, lại càng chưa từng có ai là cận thần của thiên tử.
Ở mặt ngoài, Trần gia Giang Nam sinh sống theo hình thức tụ tộc (các thành viên trong gia tộc ở gần nhau), gia phong nghiêm cẩn, ở địa phương rất có danh vọng, nhưng lại vô cùng giản dị khiêm tốn. Trên thực tế, Trần gia Giang Nam lấy “Khổng Mạnh làm da, Mặc gia làm cốt”, che giấu tận sâu bên trong là truyền nhân của Mặc Tử.
Qua nhiều thế hệ đàn áp, phá hủy, phân tán, Mặc gia đã sớm lụn bại.
“Cự Tử có lệnh, Bồi Hồi đương nhiên nghe theo.” Trần Thập Thất cúi đầu thi lễ.
“…Nhưng mà, phải đi đến kinh thành.” Trần Thập Nhất rất lo lắng. Hồi tỷ nhi thiếu chút nữa đã bỏ mạng ở nơi quỷ quái kia… Đôi gian phu dâm phụ kia cũng vẫn còn ở đó.
“À.” Trần Thập Thất gật đầu, “Nhưng muội phải đến đó làm gì?”
“Kinh thành đó!” Trần Thập Nhất bất mãn kêu lên.
“Muội nghe thấy rồi, kinh thành.” Trần Thập Thất cũng lười giải thích, “Hành nghề y, muội chỉ khám cho nữ nhân. Khám nghiệm tử thi, muội cũng chỉ khám nghiệm xác phụ nữ. Kinh thành nhân tài đông đúc, cũng không cần muội chứ?”
Trần Thập Nhất liền cứng đơ, vẻ mặt lại càng không vui nổi, “Thủ khóa nữ… thân thể không khỏe.”
Nàng không hiểu, “Thủ khóa nữ… của thế hệ chúng ta gả đến Tô Châu mà.”
Mặc gia trước giờ vẫn không phải là dòng chính, chịu đủ xa lánh chèn ép, nhiều lần bị tai họa đổ xuống. Cuối cùng sinh ra một loại chế độ đặc biệt: Thủ khóa nữ.
Thông thường tội diệt môn không liên quan đến những nữ nhi đã gả ra ngoài, những cuốn sách cổ được Mặc gia trân trọng, bảo tồn thường được sao chép ra một bản sao, lưu trữ tại một nơi bí mật, mỗi thế hệ Trần gia sẽ đề bạt chọn ra một Thủ khóa nữ* ưu tú nhất, để ngăn ngừa những cuốn sách cổ và tinh túy quý giá của Mặc gia bị thất truyền.
(*Thủ khóa nữ: người nắm giữa chìa khóa. Giải thích sơ sơ là: sợ bị tội diệt môn thì sách cổ của Mặc gia sẽ bị thất truyền, vì thế truyền lại cho một người con gái trong tộc nắm giữ chìa khóa cất giấu của gia tộc, vì thời xưa, những người con gái đã gả ra ngoài sẽ không bị liên lụy tội diệt môn)
Trần Thập Nhất trầm mặc một hồi, đoạn căm phẫn nói: “Những tên mọi rợ Bắc Trần kia, mặt dày đến cầu Cự Tử. Cự Tử quá nhân nghĩa rồi, ai cần đồng khí liên chi* với bọn chúng chứ, lúc trước phá cửa sao không nói ‘đồng khí liên chi’ đi?! Coi thường chúng ta? Hừ hừ, đám mọi rợ Bắc Trần chỉ biết vung đao múa kiếm kia còn không biết xấu hổ mà nói bọn chúng mới là chính thống? Là chính thống thì đừng có cầu…”
(*Đồng khí liên chi同氣連枝: Ý là đoàn kết như cây liền cành, muốn nói đến mối quan hệ mật thiết.)
“Được rồi, Thập Nhất ca, muội đã biết.” Trần Thập Thất xua tay.
Đã là chuyện xưa lắc xưa lơ từ mấy trăm năm trước rồi, còn ấm ức gì nữa. Nói trắng ra chính là ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu*’. Bắc Trần cấp tiến hơn một chút, cuối cùng trở thành Hiệp Mặc, Nam Trần cẩn thận tử thủ, trở thành Nho Mặc. Nhưng điều khiến cho hai bên lâm vào tình thế như nước với lửa, chính là việc có làm quan trong triều hay không.
(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu道不同不相為謀: Không cùng chí hướng, không chung con đường thì không thể cùng nhau gây dựng sự nghiệp… Xuất phát từ luận ngữ “Vệ Linh Công” của Khổng Tử.)
Theo nàng thấy, thật sự cũng chẳng có gì để tranh giành cả. Không phải đều là những đệ tử “Kiêm ái phi công”* của Mặc gia sao? Chẳng qua chỉ là lựa chọn làm hay không làm quan trên triều mà thôi. (kiêm ái phi công: sống yêu thương, phản đối chiến trang)
“Là một Thủ khóa nữ của Bắc Trần.” Trần Thập Thất cảm thán. Bồi dưỡng một Thủ khóa nữ không hề dễ dàng, không phải chỉ bảo vệ một cái chìa khóa là đủ, còn phải đem tinh thông của tất cả sách cổ, lưu giữ lại mồi lửa cuối cùng của cả một thế hệ gia tộc có khả năng sẽ bị sụp đổ (ý chỉ lưu lại tinh hoa của gia tộc). Lúc trước nàng bị loại, cũng là bởi vì nàng chỉ mê đắm y dược, không thể chu toàn mọi bề được.
“Vậy thì cứ đến kinh thành thôi.” Nàng nhàn nhạt nói.
Trần Thập Nhất giận dữ hất đầu, Thập Thất cầm sợi gút thắt kia đong đưa trước mặt hắn. Trần huyện thừa cao lớn oai hùng có danh xưng là “Thần bộ” này, lập tức cúi đầu ủ rũ, thõng vai xuống, thoạt nhìn có chút đáng thương.
***
Chú thích:
*Chủ thuyết Của Mặc Tử, nói gọn là hai chữ “Kiêm ái”. Với tinh thần truyền đạo, Mặc Tử đã đích thân thực tiễn tâm niệm “Kiêm ái”, nhưng chưa xây đựng hoàn chỉnh một hệ thống triết lý “Kiêm ái”, để thiên hạ tâm phục và thi hành.
Sở dĩ Mặc Tử có được một địa vị quan trọng trên lịch sử văn hóa cổ Trung Quốc, không do vai trò nhà triết h