
hỏi đôi chút, nhưng bởi vì do cùng
gặp chuyện lạ, gần đây hay ghé thăm nhau, cũng nhiều lần muốn đổi nơi ở, nhưng lại không tìm được nơi thích hợp, hai người đã không thể nào chịu nổi mấy chuyện kỳ lạ ở đây.
Lúc đến chỗ ngoặc ở tầng hai, An Bội Tấn Nhất vẫn nhìn về phía cửa sỗ cũ nát mỉm cười, Mạt Thần thấy nhưng hai người còn lại không có để ý.
An Bội Tấn Nhất chỉ ra cửa sổ, nói với Mạt Thần, “Em xem bên dưới cửa sổ kia đi.”
Mạt Thần hồ nghi nhìn nhìn, dưới cửa sổ có hai song sắt dựng lên, đại khái là để phòng ngừa mấy tên ăn trộm leo lên, nhưng vì chịu đựng mưa
gió quá nhiều, song sắt đã rỉ sét rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Tự Phương Trí Nhân nhìn Mạt Thần “Lan can này có gì bất thường à?”
“Tôi nhớ Tự Phương tiên sinh có nói qua trên lầu của cậu có một đôi vợ chồng già đúng không?”
“Đúng vậy, ngày thường không ra khỏi nhà, nên rất ít khi thấy bọn họ.”
“Đi lên viếng thăm một chút.”
Bốn người cùng tiến lên lầu sáu, gõ gõ cánh cửa phòng trộm đã rỉ sét.
“Hình như không có ai ở nhà.”
“Đương nhiên không ở nhà.” An Bội Tấn Nhất đẩy Tự Phương Trí Nhân ra, giơ chân đá văng cửa sắt, cửa sắt liền bung ra, nhìn kỹ sẽ thấy ổ khóa
đã mục nát “Bởi vì không có ai ở bên trong cả.”
“Như thế nào… Như thế nào sẽ…” Trí Nhân vẻ mặt kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy xuống “Rõ ràng tôi thấy có người ở bên trong mà…”
“Có thể là bị lừa?” An Bội Tấn Nhất nghiêng người từ khung cửa bên
phải đi vào, theo sau là Mạt Thần, Trí Nhân và Minh Hương tuy không biết tư thế đó có ý gì, nhưng cũng làm theo.
Bên trong đầy đủ mọi thứ, rất đơn giản nhưng không nhiễm một hạt bụi.
“An Bội tiên sinh… Anh không lầm chứ? Bên trong nhà rõ ràng có người
ở…” Trí Mhân có chút kích động, đây chẳng phải là vào nhà dân trái phép
sao?
“Có thể là tôi lầm ” An Bội Tấn Nhất cười, “Căn nhà này có người ở, nhưng chủ nhân của nó không phải là người.”
” Ý của An Bội tiên sinh là…” Âm thanh của Minh Hương có chút run rẩy, nhưng cô lại không muốn nói ra từ đó.
“Bây giờ là ban ngày, hai người làm gì phải sợ như vậy?” An Bội Tấn
Nhất từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, nhìn xung quanh thấy trên bàn có rất nhiều bút, liền đi đến phía trước, nhấc tay, một cây bút nằm
trong ống đựng bay lên, khiến Trí Nhân và Minh Hương sợ hãi kêu lên.
An Bội Tấn Nhất phóng tờ giấy lên không trung, sau đó tay phải ngoáy
ngoáy gì đó, cây bút trên không trung cũng làm theo, sau khi viết xong,
tay trái của hắn nắm thành quyền, cây bút lại trở về chỗ cũ. An Bội Tấn
Nhất lấy tờ giấy kia xuống, trở lại chỗ của ba người.
“Tôi đã hỏi xong, chúng ta ra ngoài đi.”
Sau khi rời khỏi, An Bội Tấn Nhất làm một động tác thu chân lại, cửa sắt từ dưới mặt đất đứng lên trở về vị trí cũ .
Trong nhà Trí Nhân, An Bội Tấn Nhất đọc nội dung bên trong tờ giấy,
đại khái là ở đây từng có một học sinh trẻ tuổi sinh sống, có thể nói là một vấn đề không đứng đắn, cô bé trên đường về nhà bị cưỡng hiếp, sau
đó còn mang thai, cô bị nhà trường đuổi học, một sinh yên lặng sinh
hoạt, cuối cùng sinh đứa nhỏ ra, châm chọc hơn là tuy cô ấy sinh ra
nhưng lại vứt đứa bé xuống hầm cầu rồi xả nước, còn mình từ sân thượng
nhảy xuống, ngực bị song sức sắt ở tầng hai đâm thủng, chết ngay tại
chỗ.
“Thật sự là kỳ quái, nếu không muốn nuôi đứa nhỏ kia, vì sao còn lại sinh nó ra?”
“Điểm ấy tôi cũng không biết.” An Bội Tấn Nhất nhìn Trí Nhân “Đáng
mừng là cậu không có bị lừa, người ở lâu trên đích thực là một đôi vợ
chồng già, hơn nữa tâm địa của bọn họ vẫn còn tốt…” An Bội Tấn Nhất đưa
tờ giấy cho Trí Nhấn “Nhìn dòng cuối cùng của nó đi.”
Trí Nhân tiếp nhận, mặt trên viết: mau kêu tiểu tử dưới lầu dọn nhanh đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sau khi xem xong, Trí Nhân đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, da gà nổi đầy tay.
“Chính là như vậy, cô bé kia là một linh hồn tương đối mạnh , cũng
may cô ấy không phải là ác linh, nếu thu phục cô ta thì cũng phải thu
phục cả đôi vợ chồng kia, đôi vợ chồng ấy chính là linh hồn bảo về tòa
nhà này.” An Bội Tấn Nhất nhìn Minh Hương “Tuy tôi không biết cô bé kia
có ý gì với cô, nhưng tôi khuyên cô nên mau dọn khỏi đây.”
“Đó là khẳng định.” Minh Hương vốn đã tính dọn đi, bây giờ xem ra càng gấp hơn nữa.
Ra khỏi căn nhà cũ nát, An Bội Tấn Nhất đột nhiên muốn ăn lẩu, liền
kéo Mạt Thần đến siêu thị mua đồ, khi con rau và đậu hủ, Mạt Thần mắng
yêu An Bội Tấn Nhất.
“Anh tên bại hoại này, có phải anh gạt bọn họ hay không?”
“Quả thật chuyện gì cũng không thể gạt được bảo bối.” An Bội Tấn Nhất nhéo nhéo mặt của Mạt Thần “Kỳ thật không có oán linh gì cả, nhưng đôi
vợ chồng kia đích thực là linh hồn bảo vệ tòa nhà kia, ông ấy thấy Tự
Phương tiên sinh muốn phá vỡ tòa nhà ấy, nên dùng cách hù dọa cậu ta,
muốn cậu ta rời khỏi, nhưng chỉ mình hắn gặp chuyện lạ thì sẽ không tin, nên Thiên Dã tiểu thư đáng thương trở thành người hi sinh.”
“Lúc ở lầu hai người anh chào hỏi chính là ông cụ ấy?”
“Không, là bà cụ, bà đang phơi nắng.” An Bội Tấn Nhất hoàn toàn không để ý “Anh nghĩ nếu sau khi chúng ta chết đi, có khi nào giống hai người đó hay không, mãi mãi bảo vệ n