
hật cũng không nặng”
Âm thanh của Mạt Thần lạnh đến tận xượng “Nhưng tiền mà anh kiếm tất cả
đều không thuộc về anh mà thôi, nếu nói là lời nguyền , không bằng nói
trả nợ.”
“Vậy… Tôi phải làm thế nào? Dù sao lúc đó tôi còn bé không hiểu chuyện.”
“Rất đơn giản, cố gắng công tác là được.” An Bội Tấn Nhất bâng quơ nói “Cố gắng kiếm tiền, cho đến một ngày nào đó trả hết nợ.”
“Vậy phải tới khi nào a?” Trúc Điền tiên sinh rầu rĩ cào tóc “Ngài
không biết đâu … Tôi ra đời đã mười năm, mười năm nay tôi làm gì cũng
không được, giống như ông trời đang trêu đùa tôi, nếu trả nợ, tôi phải
trả đến khi nào đây? Tôi còn phải nuôi cả nhà…”
An Bội Tấn Nhất vốn muốn đến giúp Trúc Điền tiên sinh, nhưng nhìn
loại bộ dáng thất vọng này của ngã, liền đánh mất loại suy nghĩ.
“Khi anh đốt chạy cái lồng sắt đó, anh có từng nghĩ bọn chúng cũng có người nhà không?” An Bội Tấn Nhất sau khi nói xong nhìn thoát qua Mạt
Thần, Mạt Thần hơi giật mình nhìn An Bội Tấn Nhất, cậu rất bất nhờ rõ
ràng hắn luôn cố gắng giúp con người nay lại nói thay động vật.
“Tôi…”
“Tiếp tục trả nợ đi, Trúc Điền tiên sinh.” An Bội Tấn Nhất thật sự
không muốn nhìn một kẻ đã ba mươi tuổi ngồi trước mặt hắn oán giận cuộc
sống của mình, liền đứng dậy tính tiền kéo Mạt Thần chạy lấy người .
“Trả nợ…” Trúc Điền tiên sinh lập đi lập lại hai chữ này.
Vài ngày sau, Mạt Thần xuống núi mua đồ dùng hằng ngày trở về, ném
một tờ báo lên người An Bội Tấn Nhất đang nằm phơi nắng trước cửa .
“Làm sao vậy? Bảo bối.”
“Tin đầu đề, tự anh xem đi.” Mạt Thần chỉ vào mặt báo, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
An Bội Tấn Nhất cầm lấy, cẩn thận nhìn. Trên báo có in một tấm hình,
vẻ mặt gã dại ra, hai mắt vô thần, An Bội Tấn Nhất nhận ra, đây chính là Trúc Điền tiên sinh hắn đã gặp vài ngày trước.
Trên mặt báo dùng chữ đỏ tô đâm: Một đao giết chết toàn bộ gia đình, lý do chỉ vì trả nợ ? !
An Bội Tấn Nhất gấp báo lại để qua một bên, nội dung bên trong hắn
không cần xem, tuy hắn biết, nhưng hôm nay hắn mới kiến thức được, tiền
tài có thể thay đổi một người, cũng có thể bức điên một người.
Quái thanh
Âm thanh kỳ quái khiến Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhân sợ hãi cũng bắt đầu từ đêm hôm đó.
“Chuyện như thế nào?” An Bội Tấn Nhất đẩy trà qua cho Minh Hương và Trí Nhân.
“Rất kỳ quái, hôm đó đã khuya, tôi ở bên giường dùng laptop lên mạng
nghe nhạc, theo lý thuyết tôi bật âm thanh rất lớn, chắc chắn không thể
nào nghe tiếng nói bên ngoài được, nhưng thứ tôi nghe thấy không phải là âm thanh trong bên trong ca khúc.”
“Cô xác định chứ ?”
“Đúng vậy, tôi xác định ” Minh Hương khẽ cau mày nhìn An Bội Tấn
Nhất, “Tôi nghe thấy âm thanh đó, đã cảm thấy không thích hợp, quay
ngược về nghe lần nữa, nhưng lại không có.”
“Tự Phương tiên sinh còn anh.”
Tự Phương Trí Nhân là nhân viên công ty Điền Sản, cuối tuần cậu ra
rất thích ở nhà lên mạng chơi game, hôm đó này ngày một tháng năm tuần
lễ vàng quốc tế, liên tiếp bốn ngày Trí Nhân đều nghe thấy tiếng bi rơi
xuống đất làm tỉnh giấc.
“Đinh … đinh … đinh… đinh…” Âm thanh như viên bi tự bắn lên rồi rớt xuống.
Trí Nhân tưởng mà mấy đứa nhỏ quậy phá, vào tối ngày thứ tư lên lầu
tìm người hỏi, muốn bọn họ đừng để mấy đứa trẻ chơi bi vào ban đêm.
Nhưng người ở lầu trên là một đôi vợ chồng đã lớn tuổi, căn bản không có con, hơn nữa trong nhà hai người cũng không có bi.
Trí Nhân có chút kích động, nhưng những ngày sau đó âm thanh kia cũng không còn. Tương phản, chuyện Mai Hương vừa nói với An Bội Tấn Nhất,
khi cô ấy đeo tai nghe, lại xuất hiện tiếng giày cao gót, cực kỳ rõ
ràng.
Có một ngày cả tòa nhà mất điện, Trí Nhân xuống lầu ăn cơm, thuận
tiện mua thêm mấy ngọn nến, anh nhớ rõ trừ tầng một có 5 bậc thang, khúc ngoặc là 9 bậc, còn lại đều là 8 bậc, nhưng khi anh đi đến lầu hai đi
mãi cũng không tới, giống như tầng hai không chỉ có 8 bậc thang, Trí
Nhân nhớ đến chuyện ma quái như quỷ đả tường, anh đành phải dựa vào
tường để mình bình tĩnh một chút, sau đó bất tri bất giác đi xuống.
“Tôi thì ngược lại” Minh Hương nhìn Trí Nhân một cái “Cũng là một
ngày mất điện, trừ bỏ lầu một là 5 bậc và 9 bậc còn lại là 8 bậc, lúc
xuống lầu tôi thường đếm số bậc thang, nhưng ở tầng hai là 7 bậc” Minh
Hương nói xong, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh “Tôi không
biết do mình yếu bóng vía, hay bị quỷ ám, lúc lên lầu tôi đếm lại một
lần, lên lầu là 8 bước xuống lầu chỉ còn 6 bước, tôi sợ đến mức không
dám đếm nữa .”
“Quả thật là kỳ lạ a ~” An Bội Tấn Nhất nhìn Mạt Thần cười cười.
“Vậy anh đi xem đi…” Mạt Thần dĩ nhiên đã quen với An Bội Tấn Nhất hay làm nũng .
“Thay quần áo.”
Nơi ở của Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhât Thiên cũng đã cũ, đối với một công nhân viên chức bình thường mà nói đã tốt rồi, nhưng vì do quá hẻo lánh, trừ bỏ mấy thanh niên đi làm và những căn hộ lâu năm
cũng không có ai.
“Có thể do đã lâu nơi này rất hay mất điện và mất nước.” Thiên Dã Minh Hương giải thích.
“Ân, nhìn ra được.”
Thiên Dã Minh Hương ở lầu ba , Tư Phương Trí Nhân ở tầng năm, hai
người bình thường gặp nhau chỉ chào