
xa hút. Không có một chiếc xe qua đường, một âm thanh của sự sống con người. Chiếc xe bus Shin vừa xuống chỉ như muốn lao vút qua khỏi khu vực hoang vắng này. Người tài xế đã rất bàng hoàng khi Shin muốn xuống trạm tại đây - vùng ngoại ô phía Tây thành phố, nơi ½ diện tích đã thuộc về khu biệt thự Mortu Ary.
Cùng chiếc di động kết nối wifi trên tay, Shin đi men theo con đường mòn tìm khu biệt thự. Một căn biệt thự rộng lớn vẫn thường cách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng một khu biệt thự trơ trọi giữa một cùng ngoại ô rộng và hoang vu đến thế này thì không hẳn là bình thường. Bất chợt, bên lối đi, từ một lùm cây rậm rạp, một thân người bước ra. Shin lập tức cảnh giác. Nhưng có lẽ cậu đã cảnh giác quá vì kẻ lạ giống một người khách qua đường. Mà không lẽ một vùng ngoại ô cây xanh tốt thế này lại không có một bóng người?
- Anh bạn đi đâu vậy? – Kẻ lạ bỗng dừng trước Shin bắt chuyện. Hắn chừng ngoài 20, làn da trắng muốt như chăm sóc kĩ lưỡng, hắn không đẹp những đường nét trên gương mặt dường như sắc nét một cách kì lạ, như vẽ lên bằng một loại mực nước bất hoại.
- Tìm cảm giác lạ! – Shin buông thõng câu trả lời. Không gợi một chút hoài nghi. Cậu thật sự không thích có kẻ xen vào kế hoạch của mình.
- Chốn này không phải vực sâu núi thẳm gì cho thanh niên như cậu chơi trò mạo hiểm đâu. Tốt nhất nên về đi.
Trong giọng nói của kẻ lạ phảng phất mùi đe dọa, Shin bất giác lấy lại cảnh giác. Cậu chợt để ý thấy đôi mắt kẻ đối diện, một đôi mắt đen như người thường nhưng dưới đáy mắt hình như hằn vài tia xanh nhạt. Shin muốn kết thúc cuộc chạm mặt vô nghĩa ở đây,
- Tôi sẽ trở về lúc nào muốn! – Dứt lời, Shin bước ngoặt sang và lại sải chân đi.
Kẻ lạ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, khuôn miệng nở một nụ cười bán nguyệt. Trong hai con ngươi của mắt hắn, những vệt xanh đột ngột bắn tủa ra… Một tích tắc, mắt hắn biến thành đặc một màu xanh thẫm, như màu lá, con mắt lá trừng trừng.
Không quá khó để tìm ra khu biệt thự. – một khu vực rộng lớn mắt thường từ xa không định nổi diện tích. Khu biệt thự bao quanh bởi một bức tường tầm 4m. Nhìn từ xa chỉ thấy những lùm cây xanh mọc rậm, vài con quạ lạc đàn thơ thẩn trên những ngọn cây cổ thụ chót vót. Không gian nhuốm một màu câm lặng, tưởng như nghe được sức ngân của sự tĩnh lặng. Đôi chân chàng trai trẻ men theo con đường song song chạy dọc bức tường cao, chợt dừng khựng. Nơi mảng tường gần cổng chính bề thế, cao rộng đang đóng chặt, một dòng chữ như khắc tạc trên tường đá, nổi lên như những kí hiệu ngoằn ngoèo vào sắc nét: “Biệt thự Mortu Ary.”. Từ cổng lớn nhìn vào, khu biệt thự phía trong như một thế giới khác, cổ kính, lạ lùng, im lìm giữa khoảng trời heo hút. Không người gác cổng, không chuông cửa, Shin cũng đoán trước không thể đang hoàng bước vào từ cửa chính. Cậu quyết định tìm một vị trí trèo tường nhảy vào.
Shin bật người bám lấy thành tường và nhảy phóc qua một cách dễ dàng. Chân đáp đất an toàn làm run lên những đám cỏ mọc rậm, xanh rì.
Shin đang đứng giữa một bãi cỏ, là khuôn viên trước, có lẽ. Nhưng điều kì lạ là cỏ ở đây mọc um và không có vết tích được cắt xén, tạo cảm giác hoang vu và khu biệt thự như hoang vắng đã lâu. Phóng tầm nhìn chếch xa, Shin thấy thấp thoáng tòa biệt thự sau sau những lùm cây, cửa chính đóng chặt, im lìm. Vài tiếng quạ kêu bất chợt vút lên không trung, thảng thốt rồi ngưng bặt. Tất cả vẽ lên những bí ẩn và hiểm nguy vô hình. Shin biết đã không còn thời gian để do dự, đôi chân mạnh mẽ bước…
Shin bước vào lối đi có mái vòm là những bụi cây leo dày và đầy tràn sức sinh tồn. Những lối đi kiểu này thường dẫn tới vườn sau hoặc khuôn viên sau của tòa biệt thự. Shin chưa có dự tính chắc chắn, chỉ là mò mẫm dấn thân vào điều bí mật chưa có dấu tích. Bí mật hay nguy hiểm không là vấn đề, vấn đề ở chỗ nó liên quan tới Nữ hoàng.
Ngay sát trên đầu Shin là những thân dây leo dài mảnh vươn ra, quấn vào nhau tạo thành những tấm màn giăng mắc. Ánh nắng trời chiều lọt qua leo lắt. Vị oai ẩm của cây cỏ tan trong không khí, không mấy dễ chịu. Hơn chục lần Shin ngoặt phải rẽ trái theo lối dẫn đi, cậu cảm giác như ngày càng xa căn biệt thự. Lối đi ngày càng thu hep, những mảng cỏ dưới chân đang dần chuyển thành sỏi và đá lạo xạo. Những dải trắng chiếu xuống ngày một thưa thớt và mờ dần, đến một lúc chỉ còn là thứ ánh sáng mờ ảo, nhạt thếch trong lối đi che kín, như ánh trăng rọi xuống hố sâu hút. Không hề có ý định quay lại, chân Shin vẫn sải bước theo lối đi định sẵn. Nếu đã có một người xây dựng nên lối đi như mê cung này thì ắt có nguyên do, không phải sự thật phơi bày thì sẽ là bí mật giấu kín. Muốn tìm ra bí mật cần sự liều lĩnh.
Và sự liều lĩnh của Shin lúc này đã đưa cậu đến một điểm đặt đáng ngạc nhiên. Lối đi có mái vòm đột ngột kết thúc khi tưởng chừng sắp tới ngõ cụt. Shin đã bước ra một-khu-rừng-sâu! Xung quanh Shin là những thân cây cao lớn, khẳng khiu vươn cao như chọc xuyên không khí. Phóng tầm mắt ra bốn bề cũng chỉ toàn thấy cây là cây. Những vạt nắng nhỏ đâm xuyên kẽ là dày, chiếu xuống yếu ớt, tạo thành những mảng sáng tối mờ mịt cho