
đầu rơi nữa.
Bát a ca hỏi:
- Em gặp Thập tứ đệ rồi à?
Lý Phúc bắt đầu quấn vải quanh vết thương, một tay hắn bận đỡ cánh tay của Bát a ca, băng bó bằng tay còn lại hiển nhiên là bất tiện. Nhược Hi liền nâng tay giúp, miệng lủng bủng:
- Ừm.
Cánh tay chàng run khẽ, lòng bàn tay nàng áp trên da chàng cũng nóng sực lên. Bấy giờ Nhược Hi mới cảm thấy mình thất thố, nhưng Lý Phúc đã dồn cả hai tay vào việc băng bó rồi, nàng không thể thả tay chàng xuống được. Lòng bàn tay Nhược Hi càng lúc càng nóng, hệt như cầm cục than, mặt bừng bừng, cổ cũng đỏ ửng, nàng cúi gằm mặt, không dám động đậy.
Bát a ca nằm yên, toàn thân không nhúc nhích. Lý Phúc vẫn bình thản như thường, nhưng động tác thì rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã băng xong, hắn thu dọn đồ lề, cúi chào và nhẹ nhàng rút lui.
Nhược Hi rụt tay lại, cánh tay Bát a ca rơi thịch xuống. Chàng khẽ hự lên một tiếng, Nhược Hi thầm than, mình sao thế này? Hệt như cô bé chớm yêu, cư xử thật thất thường. Nàng lúng túng hỏi:
- Đau không?
Bát a ca mỉm cười, trở mình ngồi dậy, Nhược Hi vội với lấy đệm kê. Bát a ca vừa dịch chuyển, tấm chăn trên người chàng đã trượt xuống. Nhược Hi đương lo chỉnh đệm, chỉnh xong đứng dậy thì chạm mắt phải phần thân trần, mặt đỏ bừng lên, nàng quay ngay đi, lưng xoay về phía chàng, lòng càng thêm bối rối. Lẽ ra nàng phải giả vờ chưa nhìn thấy, tỉnh bơ như không mới đúng, sao lại phản ứng thế này? Càng thêm lộ tẩy mà thôi. Nàng lí nhí:
- Bát gia đã không sao, em xin phép về. Đừng lo cho Thập tứ, thu xếp ổn cả rồi.
Miệng nói, chân bước. Bát a ca liền chụp lấy tay nàng. Vẫn đứng xoay lưng, nàng dùng dằng giật ra. Chàng khẽ bảo:
- Em mà còn mạnh tay, băng bó của ta bung hết bây giờ.
Nhược Hi vội ngoái đầu lại thì thấy, Bát a ca đang níu nàng bằng tay phải, tay trái giữ tấm chăn. Tuy bất tiện, nhưng cũng chưa đến nỗi như chàng nói. Nàng không nhịn được, đưa mắt lườm chàng rồi dém chăn, giúp chàng tựa người ra cho thoải mái. Bát a ca kéo Nhược Hi ngồi xuống bên cạnh. Cả hai cùng lặng yên.
Chàng mỉm cười ngắm nàng:
- Cứ như nằm mơ ấy! Ta thường tưởng…
Muốn ngăn chàng lại, Nhược Hi vội lảng chuyện khác:
- Sao biết em đã gặp Thập tứ a ca? Mà hình như Bát gia không lo cho anh ấy?
Bát a ca lắc đầu, rồi nói rõ hơn:
- Thấy ta bị thương, em không kinh ngạc, hiển nhiên là do biết từ trước, vậy chỉ có thể là Thập tứ đệ bảo em. Còn lo ấy hả? Ở đây đâu phải chỉ toàn người của thái tử, bọn họ biết lục soát, người của ta lại không biết phá ngang ư? Đến giờ vẫn chưa ai về cấp báo, đủ thấy mọi sự vẫn an ổn. Hơn nữa, em đã gặp Thập tứ mà vẻ mặt lại bình thản thế này, chứng tỏ chú ấy trốn kỹ rồi.
Những điều chàng nói, Nhược Hi lường trước vài phần, còn vài phần không ngờ đến. Nàng lại hỏi:
- Vì sao thái tử phát hiện được?
Lần này, Bát a ca nhíu mày ngẫm nghĩ một lát mới chậm chạp đáp:
- Lúc đi ra ta thận trọng lắm, không ai trông thấy cả. Nhưng dạo này thái tử cắt người tuần tra lòng vòng để ngăn ngừa ta thư đi tin lại với kinh thành, mà ở đây có mấy người nhìn dáng ta và Thập tứ đệ lại không nhận ra đâu, nên bọn ta mới bị chú ý.
Nhược Hi buột miệng:
- Trong kinh có chuyện gì thế? Vì sao Thái tử gia phải ngăn ngừa?
Bát a ca mỉm cười nhìn nàng, kiên nhẫn đáp:
- Hoàng a ma không cho phép ta liên lạc với ở nhà. Thái tử gia bài binh bố trận như vậy, một là muốn nắm thóp ta, đợi thời cơ khép ta vào tội bất tuân thánh chỉ, hai là gần đây Hoàng a ma định cải tổ nhân sự, theo lời Thập tứ đệ thì phần lớn những cải tổ ấy gây bất lợi cho ta, đợi đến tháng Chín ta về kinh, mọi sự đã đâu vào đấy hết rồi. Thập tứ đệ cho rằng ta nên chuẩn bị ít nhiều phương cách đối phó ngay từ bây giờ.
Nhược Hi tư lự hỏi:
- Hoàng thượng mà đã quyết định, các vị liệu có cách gì đây?
Bát a ca bật cười:
- Kể ra dài dòng lắm. Nói ngắn gọn thế này, dẫu là thiên tử tôn quý cũng không phải hễ muốn là được. Nếu em thật sự muốn biết, thì ta sẵn lòng giải thích tỉ mỉ.
Nhược Hi dẩu môi, không nói gì. Bát a ca hỏi:
- Thập tứ đệ trốn ở đâu?
Nhược Hi cân nhắc một thoáng, rồi trêu:
- Đoán thử xem!
Bát a ca tủm tỉm:
- Em đã bắt đoán, thì nhất định là một chỗ mà ta không dễ dàng nghĩ tới rồi – Chàng ngẫm nghĩ một lúc – Ở chỗ Mẫn Mẫn cách cách?
Nhược Hi ỉu xìu, phụng phịu đáp:
- Phải.
Bát a ca kinh ngạc:
- Thật ư? Em thuyết phục cô ấy bằng cách nào vậy? Chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu nhé!
Hóa ra chàng không chắc chắn với suy luận của mình, bấy giờ Nhược Hi mới lại thấy vui, nghiêng đầu đắc ý:
- Không cho anh biết.
Bát a ca im lặng, mỉm cười ấm áp nhìn nàng. Nhược Hi ngó xuống cánh tay chàng, ngẫm lại mà sợ:
- Thái tử táo gan thật, dám lấy tên ra bắn người ta.
Bát a ca nhếch mép:
- Lấy tên bắn trộm là chuyện đương nhiên, tận dụng cái đương nhiên ấy để tiêu diệt chúng ta, chẳng phải càng hay ư?
Nhược Hi ớn lạnh, chợt nhớ đến kết cục mai sau, tâm trạng yên bình qua cuộc nói chuyện bỗng tiêu tan hết, trái tim tràn ngập buồn đau, vẻ mặt nàng bắt đầu trở nên xa vắng.
Nhận ra sự thay đổi của Nhược Hi, Bát a ca bèn vươn tay kéo giật nàng lại, ôm nàng vào lòng. N