
g càng cong hơn nữa. Em ở phía dưới nũng nịu cầu xin hết lần này đến lần khác, anh còn cần uống thuốc gì nữa sao.
. . . . . .
Nếu như nói có thứ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, khiến họ căm tức hơn tiếng chuông điện thoại, thì đó chính là tiếng điện thoại di động kéo dài không ngừng.
“Alo”! An Tiểu Ly nhắm mắt lại, mò tới điện thoại di động, nhấn nút nhận cuộc gọi, bực bội phun ra một chữ.
“Ặc. . . . . . Em là Tiểu Ly”? Giọng của Tần Tống hơi thận trọng hoài nghi.
“Nói nhảm, nếu không anh tìm ai!”
“Ừ!…Làm phiền em nhìn xem anh Ba nhà anh tỉnh chưa? Anh tìm anh ấy!”.
Cơn giận lúc tỉnh giấc của An Tiểu Ly hoàn toàn biến mất, mở mắt ra nhìn lại, trên tay không phải là chiếc điện thoại di động giá trên trời của Trần Ngộ Bạch sao! Thảo nào mới rồi thấy cảm giác không giống lắm.
Một bàn tay thon dài từ trên gối đầu nhận lấy điện thoại rơi xuống: “Chuyện gì?”. Nhìn dáng vẻ quẫn bách nhanh chóng chui vào chăn của cô, Trần Ngộ Bạch nhếch khóe miệng lên.
“Ha ha. . . . . . Ha ha”! Tần Tống cười ba phần lấy lòng bảy phần hài lòng: “Thưa ngài, lúc này đã ăn uống no đủ chưa?”
“Còn có thể.”
“Vậy làm phiền ngài mang theo chị Ba tới đưa tiễn tiểu nhân?”
“Anh biết rồi, buổi chiều anh mang cô ấy đến thẳng sân bay”!
“Được rồi, chờ ngài ….”!
Trần Ngộ Bạch cúp điện thoại, ngồi ở trên mép giường, đưa tay kéo chăn. Một chiếc đầu bù xù lộ ra, người co lại như con tôm, mặt mày đỏ bừng.
“Dậy đi.”
An Tiểu Ly bụm mặt rống anh qua khẽ tay: “Rõ ràng anh đã tỉnh sao không tự nghe điện thoại!”. Tên cầm thú kia vào lúc này khẳng định mừng như điên.
Trần Ngộ Bạch quần áo chỉnh tề, hiển nhiên là cũng đã rời giường từ lâu: “Bởi vì, anh nhìn thấy là điện thoại của A Tống.”
An Tiểu Ly nằm lỳ ở trên giường ảo não, không có ý thức được chăn đã bị kéo qua một bên rồi, dáng vẻ xốc xếch trên giường của cô đối với người nào đó là một bức tranh cực kỳ ướt át. Bàn tay của Trần Ngộ Bạch di chuyển xuống theo bờ lưng láng mịn của cô, càng ngày càng càn rỡ. Dần dần cả người anh cũng đè lên. Thấy lại một cuộc đại chiến sắp tới, sự bủn rủn giữa hai chân của An Tiểu Ly khiến cô lập tức quyết định khoan thứ cho tòa núi băng đen tối trước sau như một này. Cô đẩy anh ra cuốn chăn nhảy xuống giường từ bên kia, đi chân trần trốn vào phòng tắm.
Trên kệ quần áo của phòng tắm đã đặt sẵn một bộ quần áo cho cô, là bộ lúc trước cô qua đêm ở phòng khách nhà anh để lại. Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông đều được cô đặt trong phòng tắm của phòng khách, giờ được đặt gần sánh ngang với đồ dùng của Trần Ngộ Bạch. Nhìn những thứ đồ này, An Tiểu Ly chợt có cảm giác “Rốt cuộc”, giống như từng bước đi của cô đều theo dự liệu của người nào đó. Hoặc là nói, căn bản là dựa theo sắp xếp của người nào đó mà phát triển thành, không sai chút nào.
Trong phòng VIP chờ máy bay của phi trường đều là người đến đưa tiễn Tần Lục thiếu. Thật ra mấy anh em bọn họ thường xuyên đi công tác, bay đến tận trời nam đất bắc, bình thường đều là đám thuộc hạ đến phi trường đưa đón là được rồi. Nhưng lần này, Tần Tống không cam tâm tình nguyện đi đến nửa năm, làm sao cũng phải chơi nổi một trận. Từ lúc sáng sớm, anh đã tự mình gọi điện thoại thông báo cho mọi người phải vui vẻ đến tiễn mình. Lương Phi Phàm và Dung Nham có cuộc họp rất quan trọng không bỏ đi được, nên để Cố Yên và Kỷ Nam đến thay thế. Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly đến trễ nhất, đối mặt với nụ cười gian của Tần Tống, An Tiểu Ly chỉ biết đỏ mặt im lặng.
Cố Yên vừa nhìn thấy An Tiểu Ly liền vui vẻ: “Buổi tối tôi mời khách, ngoại trừ Tần Tiểu Lục thì không ai được vắng mặt!”.
“Ơ, chị Yên, vậy những tiết mục hoạt động sau khi ăn uống có phải chị cũng bao hết hay không? Có kêu anh Cả và anh Hai không? Thiệt là náo nhiệt đó!”. Lý Vi Nhiên vỗ vỗ chọc quê lão Lục đang đau khổ muốn chết. Tần Tống nghe thế liền nhét hai vé máy bay vào lòng Lý Vi Nhiên: “Anh Năm, em van anh, anh thay em đi đi, anh cứ việc đưa ra điều kiện. Tòa nhà lần trước đánh cược thắng anh, em đem trả lại cho anh được không?”.
Lý Vi Nhiên vỗ vỗ khuôn mặt vô cùng đau buồn của Tần Tống, cười sáng lạng: “Tòa nhà kia có đáng bao nhiêu? Làm sao mà so sánh được nửa năm thê thảm của chú chứ! Nhóc con?”.
Tần Tống gào lên, nhào vô vật lộn với Lý Vi Nhiên. Trần Ngộ Bạch phiền nhất là hai kẻ dở hơi này, thấy bọn họ vừa bắt đầu, liền kéo An Tiểu Ly ra ghế salon phía xa, chờ đến thời gian lên máy bay. Kỷ Nam nhìn thấy Tần Tống đùa quá lố, cũng chán ngán lôi kéo Cố Yên qua đùa giỡn với An Tiểu Ly.
An Tiểu Ly lần trước nhìn thấy Kỷ Nam cũng hết sức hiếu kỳ. Tuy hiện tại cô đang ở trong thế giới yêu nghiệt, nhưng Kỷ tứ công tử cũng thật sự rất đẹp. Không phải thuộc dạng Mỹ thiếu niên tuấn tú như Cầm Thú, mà thuộc dạng dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần. Hôm nay Kỷ Nam mặc áo tay ngắn màu đen, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh, nhìn những chỗ khác trên người không có thịt thà gì, nhưng cơ ngực thì cũng không tệ lắm. Kỷ Nam mặc một chiếc quần kiểu nam size nhỏ nhất nhưng vẫn thấy khá rộng. Thoạt nhìn cả người cũng gợi cảm, cười lên thì thấy có một lúm đồng tiền bên