
khoảng 16 giờ. Rời đi nhà ga, sân bay từ thành G về nhà mất nửa giờ.
Trằn trọc bôn ba, đến khi Toyota tiến vào bãi đỗ xe gia uyển đã là ngày
mười một tháng giêng —- giữa trưa ngày chủ nhật.
Yên lặng đi theo phía sau hắn, bên đường nhìn đến cảnh vật quen
thuộc, Đạm Dung có loại cảm giác giống như đã đi qua một đời. Bởi vì sơ suất của nàng, hại hắn dằn vặt một ngày hai đêm. Từ đây bay đến sân bay Hải Nam gặp mặt, rồi lại trở lại nhà hắn, nàng cơ hồ không nói với
hắn một câu đầy đủ. Không biết phải
nói cái gì, nói lời cảm tạ ngược lại có vẻ làm như có lệ. Thiếu người ta nhân tình lớn như vậy, phải làm như thế nào?
Bước ra khỏi thang máy chuyên dụng, Vạn Tuế đi đổi giày, phát hiện
người nọ bên người bình tĩnh đứng bất động, vì thế nhìn nàng nhỏ giọng
nói: “Làm sao vậy? Mệt đi? Trước đi tắm rửa một chút? Tôi đi làm chút gì ăn .”
Ngày hôm qua đến bây giờ không thấy nàng ăn bao nhiêu, nàng thủy
chung giống cái cục cưng ngoan khi ngồi trên bàn ăn thực im lặng, đối
với đề nghị của hắn tiếp nhận trăm phần trăm, điều này làm cho người ta
đoán không ra ý tứ của nàng. Có lẽ nàng đối với chuyện đêm đó vẫn còn
khúc mắc trong lòng, cho nên hắn cũng không dám nhiều lời, nếu trước đó
từng có cái gì không thoải mái, trải qua chuyện lần này hẳn là có thể để bỏ qua đi? [TNN: ^^! Tuế ca đi học lớp tâm ý dành cho thiếu nữ khi yêu đi'>
Đạm Dung khó xử lắc đầu.”Đừng phiền toái, tôi không đói bụng.” Không
nghĩ lại nhận thêm hảo ý của hắn, đối với hiện tại hình thức ở chung
này, nàng cảm thấy thực vô lực.
“Buổi chiều không ăn cái gì, bụng sẽ đói, tôi đi nấu mỳ sợi.” Vạn Tuế vừa nói vừa đi đến phòng bếp.
” Bác sĩ Vạn…” Đạm Dung đột nhiên đem hắn gọi lại. Thật sự đủ, hết thảy dừng ở đây đi.
“Về phí dụng lần này…”
Giống như cảm ứng được nội dung nàng muốn nói, Vạn Tuế làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục đi.
“Không biết trong tủ lạnh còn bánh sủi cảo hay không …”
Đạm Dung đi lên vài bước, lớn tiếng kêu lên: ” Bác sĩ Vạn! Có thể trước hãy nghe tôi nói hết hay không!”
Vạn Tuế dừng lại, không quay đầu lại, trong lòng bàn tay hơi thấm ướt mồ hôi.
“Lần này cám ơn anh, nếu không phải anh đúng lúc xuất hiện, tôii nghĩ tôi không trở về được.”
Nghe được nàng nói chuyện khách khí như vậy, tim Vạn Tuế lạnh đi hơn
phân nửa. Hắn có dự cảm, nàng sắp sửa nói chính là lời hắn không muốn
nghe.
“Không cần phải nói cám ơn, tôi cam tâm tình nguyện.”
“Về phí dụng lần này … Tôi sẽ trả lại cho anh .”
“Ai muốn cô trả!” Vạn Tuế phút chốc xoay người, mặt có vẻ giận.
“Tôi căn bản không nghĩ tới chuyện tính toán với cô!” Ngữ khí lộ ra
một chút giận dữ. Hắn chính là thật tâm chân ý muốn vì nàng làm chút
chuyện, ngay cả bôn ba vất vả như vậy cũng vui vẻ mà tiếp nhận. Nhưng mà nàng lại muốn tính toán chi li với hắn, chuyện này hoàn toàn đem hảo ý
của hắn giẫm nát dưới chân.
Vẫn là dễ dàng nóng nảy như vậy, Đạm Dung nhợt nhạt cười. Thân thể
xác thực thật mệt mỏi, ở trên xe lửa căn bản ngủ không tốt. Mất ngủ, suy nghĩ đặc biệt nhiều. Mấy ngày này trải qua, hoàn toàn đánh vỡ cuộc sống bình yên của nàng. Đột nhiên thực hoài niệm quãng thời gian tự do tự
tại lúc trước, không vướng bận cái gì, cho dù không có người quan tâm,
ít nhất khi ngủ cũng yên lòng.
Đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn nam nhân này, nhìn hắn nhíu mày, nhìn hắn trừng hai mắt, lòng của nàng thế nhưng lại trước nay vẫn không bình
tĩnh nổi. Không hối hận thích thượng hắn, cho dù hắn không đáp lại tình
yêu của nàng nhưng cũng giúp nàng biết qua tư vị thích thượng một người.
” Bác sĩ Vạn, cảm tạ sự giúp đỡ của anh, thiếu ân tình của anh, tôi
đã cảm thấy không ổn, cho nên không cần lại cùng tôi so đo chuyện lúc
trước. Tuy rằng chuyện này đối với anh mà nói khả năng không có gì đáng
kể, bất quá tôi lại rất để ý.”
“Tôi…”
“Anh đừng nói chuyện, trước hãy để cho tôi nói xong.” Nàng giơ tay
lên ngăn cản hắn muốn mở ra miệng, nhẹ hít thở, tiếp tục nói: “Hai ngày
nay tôi nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng. Có thể
quen biết bác sĩ Vạn cùng người nhà của anh, là may mắn của tôi, mọi
người cho tôi cảm nhận được ấm áp chưa từng biết đến. Tin tưởng về sau
vô luận như thế nào, tôi đều nhớ kỹ tình nghĩa này, tương lai nếu anh
cần hỗ trợ gì, chỉ cần báo một tiếng, tôi nhất định sẽ không thoái
thác.”
“Ai muốn cô hỗ trợ!” Vạn Tuế giọng nói như cố gắng đè nén, ai kêu
nàng nói chuyện khách khí như thế này, hắn muốn căn bản không phải điều
này.
“Ừm, thế à.” Nàng đảo mắt nhìn nhìn lên trời bĩu môi, cảm thấy tự làm mình mất mặt.
Vạn Tuế khẽ cắn môi, trừng mắt thô lỗ nói: “Cô đã nói thích tôi!”
Đạm Dung yên lặng nhìn lại: “Nhưng là anh không thích tôi nha.”
Đạm Dung bình tĩnh quay lại nhìn: “Nhưng là anh không thích tôi nha.”
“Cô làm sao mà biết?” Nàng liền chắc chắc như vậy?
“Tôi căn bản còn chưa có trả lời cô!” VạnTuế nắm quyền, hàng mi rậm
cụp xuống, cặp mắt đen bóng bức người, thẳng tắp nhìn thẳng nữ nhân
trước mắt này.
Cố sống chết mà chống đỡ! Đạm Dung cười cười tự giễu bản thân, không
nghĩ để ý tới lời giải thích của hắn, gãi gãi mái tóc ngắ