
ng trừng mắt nhìn tiểu muội.
“Này thực đắt tiền đi? Hơn nữa nghe nói không dễ dàng mua được đâu” Đạm Dung tán thành.
Nàng đối với di động cũng không có yêu cầu gì, đơn giản có thể sử
dụng là tốt rồi. Đã đánh mất điện thoại, còn tốn thêm một khoản tiền
nữa cho nên nàng tâm tình không yên, cũng không vội mua, điện thoại cũng chỉ là dùng để gọi và nghe khi làm việc thôi.
Kỳ thật không có di động cũng tốt, ít nhất được thanh tĩnh dù sao bằng hữu của nàng cũng không nhiều lắm.
“Không sợ, ta có đại kim chủ, hắn nói chỉ cần ta ngoan, sẽ giúp ta
đạt thành nguyện vọng. Đúng không, ca ca thân ái!” Vạn Quý Phi tà tà
quăng cho lão ca một cái mị nhãn.
Vạn Tuế nghiến răng oán hận, giọng nói tàn ác: “Đừng quá mức!”
Vạn Quý phi chỉ vào tai này ra tai kia, ai kêu ngươi chọc đại tẩu tương lai tức giận!
Đạm Dung không biết hai người huynh muội trong hồ lô bán dược gì,
cũng không biết chính mình bị lợi dụng, nếu nàng nói muốn cùng đi thì
thôi cho nàng cùng đi đi.
“Ngươi thích thì đi.”
“Vậy quyết định như vậy. Dù sao ca ca cũng rảnh, để cho hắn đưa chúng ta đi đi.” Vạn Quý Phi không quên, xem như là báo đáp lại sự khổ tâm
của lão ca .
Bất đắc dĩ Đạm Dung một ngụm từ chối: “Không cần phiền toái bác sĩ Vạn.”
Vạn Tuế khuôn mặt nguyên bản tràn ngập hy vọng, tức thời ảm đạm.
Vạn Quý Phi nhún vai, lấy ánh mắt quăng cho lão ca một câu: Ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
Sau bữa cơm trưa, Đạm Dung một mình trở về công ty. Bởi vì là làm tư
kiếm thêm thu nhập, thủy chung không thể đàng hoàng, cho nên nàng cự
tuyệt Vạn Quý Phi đi theo, chỉ nói chờ công tác hoàn thành sau đó sẽ gọi điện thoại cho nàng là được.
Một mình ở bên trong văn phòng không người, xung quanh là một mảnh
hắc ám, bên tai chỉ có thanh âm máy móc “Lả tả” đánh máy, giống như toàn bộ thế giới liền chỉ lại có nàng một người, cái loại cảm giác này là cô độc, là bị người quên đi.
Mấy ngày nay thật sự yếu ớt, cho dù không thèm nghĩ nữa, tịch mịch
thủy chung như hình bóng theo sát nàng. Không phải là người dễ dàng
khóc, từng nghĩ đến nước mắt trước đây dù vào khoảnh khắc bất lực mất
muốn trào ra nhưng không thể, cho nên về sau khi lớn lên , mỗi lần gặp
phải khó khăn, nàng đều cắn chặt răng, cảm xúc rất nhanh đi qua. Nhưng
là lần này, thương tổn hình như rất lớn .
Không thể trách người khác, là vấn đề của nàng, ai kêu ngươi quản
không được tâm chính mình. Đạm Dung gạt nhẹ khóe mắt, vỗ vỗ hai má, từ
máy in thu thập tốt bản vẽxong, lại đính thành một quyển.
Gọi điện thoại cho Vạn Quý Phi, chuông vang thật lâu nhưng không có
người tiếp. Hủy bỏ cuộc hẹn sao? Kỳ thật nàng không nghĩ cùng người nhà
họ Vạn lại tiếp xúc nhiều, có lẽ bọn họ cả nhà đều là người tốt, nhưng
nàng không nhận nổi.
Chậm rãi đem phone buông xuống, thu thập hết thảy xong liền đóng cửa. Đang cầm tập bản vẽ, bước chậm ở trên đường dưới tia sáng ngọn đèn
đường, hôm nay mới mồng năm tết, xung quanh các cửa hàng vẫn đóng chặt
đại môn, đường cái vẫn thưa thớt như cũ.
Nàng dọc theo dòng người đi trên đường tiến về phía trước, ba bước
nhập một, yên lặng đếm. Đếm tới chín mươi, rẽ vào một cái ngõ, chân
trước đi quá nhanh, cuống quít ngẩng đầu lên suýt chút nữa thì đụng vào
một cây đèn điện.
Bình tĩnh hồi hồn, nhìn lên đầu sỏ chắn đường đi của nàng, mặt trên dán mảnh giấy hồng thu hút chú ý của nàng.
Vừa mới nhìn đến bốn chữ to “Phòng ốc cho thuê”, một trận còi ô tô
bên tai nhiễu loạn thính giác của nàng, xoay người, xe Toyota bác sĩ Vạn dừng ở phía sau. Người điều khiển mở ra cửa xe, một đôi chân thon dài
bước đến, ngay sau đó thân ảnh anh tuấn của hắn liền đập vào trước mắt.
“Tiểu Phi kia nha đầu đã đi vào trung tâm di động bên kia trước rồi,
tôi tới đây đón cô, lên xe đi.” Hắn nghiện đầu sang tòa nhà bên kia, bộ
dạng hiển nhiên hơi mất tự nhiên. Đạm Dung buông mi mắt than nhẹ, hai
cánh môi mân càng nhanh.
Nếu không thích tôi, xin đừng lại đối với tôi ái muội như thế được
không? Nhưng là những lời này nàng nói không nên lời, đành phải ngồi lên xe.
Vạn Tuế trước khi đi mắt nhìn cột điện vừa rồi làm cho nàng dừng
chân, bốn chữ đen to rõ ràng có thể thấy được. Trong lòng hắn khó chịu,
trở lại trên xe cũng không nói tiếng nào. Trên đường đi đến trung tâm di động, vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nàng vẫn nhìn ngoài cửa
sổ, sườn mặt tái nhợt hiện rõ nét cô đơn. Hắn nắm chặt tay lái, rất muốn liều lĩnh nói cho nàng, đối với quan hệ của hai người trong lúc đó, hắn đều không phải là thờ ơ đáng tiếc nàng thủy chung không có quay đầu.
Khi xe dừng lại ở trước trung tâm, Đạm Dung xuống xe. Căn cứ vào phép tắc nàng không có đi trước, chính là đứng rất xa chờ hắn đổ xe mới cùng nhau đi vào.
Tết âm lịch không ít người muốn mua điện thoại, quầy chuyên doanh to
như vậy đều có rất nhiều người đứng nhiều, bên trong cũng nhộn nhịp hẳn lên, tăng thêm không khí ngày tết. Đạm Dung xoa xoa huyệt thái dương,
cực kỳ không thích tạp âm tranh cãi ầm ĩ này. Đi dạo quanh một vòng,
không phát hiện thân ảnh Vạn Quý Phi đâu cả.
“Tiểu Phi có khả năng ở tầng hai, muốn đi lên sao?” Vạn Tuế