Pair of Vintage Old School Fru
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 9.5.00/10/441 lượt.

rước trong công ty, trình lên trước mặt hắn.

“Bác sĩ Vạn có thể trước xem bản vẽ của công ty chúng tôi, như vậy có vẻ dễ dàng biết anh muốn cái gì .”

Vạn Tuế ngắm mắt laptop, khoát tay.”Không cần xem, tôi không cần cùng người ta giống nhau.”

Đạm Dung rũ mắt xuống, yên lặng đem laptop khép lại. Mở ra hình đồ

họa ngôi nhà, lại hỏi: “Kia vậy vẫn là trước nói chuyện bản vẽ mặt phẳng đi. Công năng trong phòng anh có yêu cầu gì khác không?

“Hai sảnh bốn phòng , có cần thay đổi gì sao?”

Một người ở, bốn phòng thật sự thực lãng phí. Đạm Dung đáy lòng lại nhỏ nhỏ bỏ thêm câu.

Lần này Vạn Tuế buông chân, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú nhìn trên bản giấy.

“Tôi muốn có thư phòng, phòng ngủ, ba phòng tắm sửa lại làm hai cái,

một cái cho chủ nhà một cái đặt ở phòng khách. Phòng ngủ chính phải có

phòng để áo quần, cứ như vậy đi.”

“Vâng.” Đạm Dung đem lời của hắn nói nhớ tốt, sau đó chỉ vào bản vẽ.

“ Phòng ngủ này cũng không quá lớn, ngay bên cạnh lại có một phòng

nhỏ, nếu muốn có thể dùng làm phòng để áo quần, nên tôi nghĩ anh nên đem hai phòng này thông với nhau.

Mặt khác hai phòng này có vẻ xa hơn, có thể dùng một cái làm phòng khách và một cái để làm thư phòng.”

“Nói như vậy, tôi đây buổi tối dùng máy tính chẳng phải là phải chạy

rất xa?” Vạn Tuế lấy tay chỉ vào bản vẽ cái khoảng cách phòng ngủ với

thư phòng có chút xa.

Đạm Dung lo lắng, trả lời: “Vậy đem thư phòng đặt tại bên cạnh phòng

ngủ ngay tại phòng nhỏ kia đi. Thư phòng kiêm với phòng giữ quần áo.”

“Không nên, không nên!” Vạn Tuế lại xua tay.

“ Máy tính trong đó có sóng xạ bắn ra không tốt cho cơ thể, tôi không muốn nó đặt gần phòng ngủ như vậy. Hơn nữa đem một phòng kiêm hai chức

năng vậy hai phòng còn lại để làm gì?”

Đạm Dung có thể kết luận, anh ta nếu không phải cố ý làm khó, chính

là siêu cấp khó hầu hạ. Mới muốn nói cái gì đó, cửa phòng khách bị người nào đó gõ vài cái.

“Hi, Đạm Dung!”

Đứng ở cửa là một cô gái tuổi thanh xuân ăn mặc theo thời thượng, là bạn cùng phòng Đạm Dung, Linh Lung.

Đạm Dung thế này mới nhớ tới chuyện nàng muốn tới lấy chìa khóa, đẩy

ra ghế dựa đứng lên, nàng cùng với Vạn Tuế nói câu ‘xin lỗi chờ tôi một

lát’ sau đó đi ra phòng khách.

“Chờ một lát, tớ liền đưa cho cậu” Cùng Linh Lung nói vài lời, nàng vội vàng hướng bộ phận thiết kế đi đến.

Linh Lung đối với nàng vẫy vẫy tay, ánh mắt lại kìm lòng không đậu

chuyển hướng vào bên trong phòng dừng lại trên thân nam nhân cao lớn đẹp mặt.

Cảm nhận được ánh mắt bên ngoài nhìn mình, Vạn Tuế mắt nhìn theo ra,

chống lại ánh mắt háo sắc của nàng ta, lập tức chán ghét thu hồi tầm

mắt.

“Anh…” Bị chú ý tới, Linh Lung hưng phấn vừa mới mở miệng muốn đến

gần, chỗ rẽ đã vang lên tiếng bước chân. Trong chớp mắt, Đạm Dung chạy

tới trước mặt.

Nàng đưa Linh Lung một chuỗi chìa khóa, dặn dò nói: “Tối nay nhớ rõ giúp mình mở cửa, đừng ngủ như chết.”

Linh Lung không để ý tới lời nàng, nàng ta lôi kéo quần áo Đạm Dung

lui qua một bên, lặng lẽ hỏi: “Tiểu Dung, người ở bên trong là ai? Oa,

thật đẹp trai nga!”

Đạm Dung mắt nhìn vào phòng khách, xuyên thấu qua tấm thủy tinh bên

tường nhìn bên trong không bỏ sót gì. Vạn Tuế tựa hồ chờ thật sự không

kiên nhẫn, liên tiếp xem đồng hồ.

“Đó là một vị khách, đang cùng tớ bàn phương án, ban5 đi trước đi.” Nói xong vừa mới ly khai lại bị Linh Lung kéo lấy.

“Này, này !” Linh Lung có chút e lệ nói: “Giúp tớ giới thiệu một chút thôi.”

Đạm Dung hai tay ôm ngực, bình tĩnh nói: “Anh ta là gay.”

“Ách? Không thể nào?”

Linh Lung khoa trương há rộng miệng, giây tiếp theo nhất thời thất vọng nói: “Thật lãng phí!”

Đạm Dung vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi: “Sớm một chút trở về.” Sau đó xoay người đi trở về phòng khách.

Đạm Dung ngồi xuống, kéo ghế dựa nghĩ muốn tiếp tục, Vạn Tuế liếc mắt bên ngoài dương dương tự đắc đầu, thật không kiên nhẫn nói: ” Bằng hữu

cô giống như còn có việc?”

Đạm Dung xoay người nhìn xem, quả nhiên Linh Lung còn ở bên ngoài lấp la lấp ló.

Ừ, như vậy thực sự có điểm mất mặt. Đạm Dung lại đứng dậy đi qua đối

với nàng khoát tay, ý tứ là kêu nàng đi mau, sau đó đem cửa phòng khách

đóng lại, lại đem rèm cửa sổ thủy tinh buông xuống.

Đi trở về chỗ ngồi, thì nghe được Vạn Tuế hơi khinh thường nói: “Hiện tại nữ hài tử đều không rụt rè như vậy ?”

Đạm Dung bình thản, không đến nơi đến chốn nói trở lại: “Nàng là vây xem tác phẩm nghệ thuật.”

Vạn Tuế nhất thời dở khóc dở cười, nữ hài tử này nói chuyện hoàn toàn không nghe ra ý của anh mà nàng chẳng lẽ không có nghe ra lời nói ý tứ

của hắn mang theo châm chọc sao?

Cư nhiên còn có thể bình tĩnh ứng đối như vậy. Xem mặt nàng bình tĩnh, thật đúng là làm cho người ta phát điên.

“Cô đóng cửa hạ rèm cửa sổ xuống, sẽ không sợ tôi sẽ làm cái gì sao?” Vạn Tuế đột nhiên tâm tình sung sướng đứng lên, rất muốn nói chút gì đó trêu cợt nàng một chút.

Ai ngờ nàng chính là chọn nhíu mày, sắc mặt như thường.

“Anh sẽ đối với tôi làm cái gì sao?” Nàng hỏi lại.

Vạn Tuế nhất thời nghẹn họng, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

“Bác sĩ Vạn, chúng ta đừng n