pacman, rainbows, and roller s
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325363

Bình chọn: 8.00/10/536 lượt.

rầu rĩ nói xong lui về phòng, đem nàng đá ở phía sau.

Ít có ai nghe thấy lời nói của nàng mà không tức giận, Đạm Dung đen

trán, nhắm mắt lại một hồi, sau đó lại mở ra, bình tĩnh vỗ vỗ khuôn mặt, đi theo vào.

Trong phòng vốn có giường cùng tủ quần áo lúc này không thấy, giường

mới nhìn qua mềm nhũn làm cho người ta rất muốn leo lên trên nằm, giường trang bị màu xanh táo nhạt rất dịu nhẹ, mọi thứ rất có phong cách. Khăn trải gường là bộ ở trong nhà hắn dùng cho phòng khách kia.

“Em không phải trách anh, nhưng là mấy thứ này về sau muốn chuyển đi thực phiền toái!”

“Em nếu lúc trước không chuyển nhà liền không có loại chuyện này phát sinh.”

“Kia còn ngờ em…” Đạm Dung tà tà nhìn hắn, chuyện này khó chịu là ở

chỗ nam nhân cứ tự ý sắp xếp mà không nói với nàng một tiếng, xem ra

vừa rồi mới sửa lại.

Có người rất dễ dàng đem lời yêu đặt ngay bên miệng, lại không phải

là thật. Mà nam nhân này không chịu nói lời yêu nhưng lại thích yên

lặng quan tâm chuyện của nàng.

Tuy rất muốn nổi giận nhưng mà nàng đều hiểu được, hắn làm hết thảy

mọi điều cũng chỉ vì nàng. Nhưng là mua nhiều như vậy, khẳng định lãng

phí không ít tiền, nàng đau lòng muốn chết.

“Bao nhiêu tiền?”

Hắn liếc nàng liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Anh có bằng hữu mở cửa hàng bán đồ dùng gia đình, để cho giá rẻ.”

Nàng ôm ngực, chưa từ bỏ ý định tiếp tục: “Đó là bao nhiêu?”

“Em nhanh như vậy đã nghĩ muốn quản lý tiền lương của anh?”

“Vạn —- tuế —- gia!” Ngữ khí không phải nặng bình thường.

“Em gọi thêm một lần nữa xem!” Vạn Tuế mắt trừng nàng, đáy mắt ẩn ẩn bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Đạm dung hơi hơi rùng mình, khiếp sợ lửa giận của hắn, bất quá hai

mắt vẫn như cũ không chút nào sợ hãi, cùng hắn bình tĩnh giằng co.

Sau một lúc lâu, vẫn là Vạn Tuế bại trước. Hắn thở dài, hai bước đến

gần nàng, nhẹ nhàng nói: “Em biết rõ anh ghét nhất bị gọi tên này.”

Đạm Dung nhếch miệng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ nói: “Quỷ hẹp hòi.”

“Còn nói!” Hắn tay nắm quyền đầu, làm bộ muốn đánh nàng, đến trước mặt nàng liền hạ xuống dưới, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Đạm Dung né cánh tay của hắn hỏi: “Anh còn không có trả lời vấn đề của em.”

“Vấn đề gì?” Hắn buông nàng ra, đi ra khỏi phòng, để tránh đi của

nàng vấn đề. Quan tâm người ta còn bị ức hiếp, hắn cảm thấy chính mình

thật sự rất uất ức .

“Chính là mất bao nhiêu tiền?” Nàng đi theo hắn vào phòng bếp, nhìn

hắn từ trong phích nước ấm rót ra một chén nước. Dụng cụ dùng trong

phòng bếp hầu như đều đã đủ, trên bàn còn có nồi cơm điện cùng lò vi

sóng, ngay cả nước tẩy chén bát cùng tủ lạnh cũng không thiếu, chính là

kích thước khéo léo hơn nhiều.

Đạm Dung giật nhẹ mái tóc ngắn trên đầu, vô lực ai thán: “Anh rốt

cuộc còn mua bao nhiêu thứ?” Mấy thứ này nàng căn bản không dùng được.

Hắn nhún nhún vai, bộ dáng không sao cả nói: “Tất cả mọi thứ trước

mắt mà em đã thấy.” Sau đó từ trong lò vi sóng lấy ra một phần đồ ăn dđã chuẩn bị sẵn trước đó, đi khỏi phòng bếp đến phòng khách ngồi xuống,

lại dùng điều khiển mở TV. Mệt mỏi mấy giờ, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút.

Thế nhưng ngay cả đầu DVD cũng trang bị tốt lắm, đây là tốc độ gì nha? Đạm Dung đứng ở mép sô pha, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Kỳ thật em bình thường không xem tivi .”

“Anh muốn xem tin tức phát thanh.”

“Anh muốn chuyển qua đây ở?”

“Làm sao có thể?” Hắn vẻ mặt giật mình. Thấy nàng ninh mi không nói,

vì thế tự mình mở cái hộp mà bản thân đóng gói. Bên trong là là mỳ ý

thịt vụn, lúc đun nóng đến giờ đã hơn nửa giờ, đã hơi lạnh .

Chín giờ đêm thế nhưng hiện tại mới ăn bữa tối, vẫn là đồ ăn bên

ngoài. Đạm Dung thong thả bước đến bên người hắn ngồi xuống, lời muốn

nói đều bị nghẹn ở bên miệng, nói không nên lời.

Nhà mới bố trí kỳ thật thực hợp hương vị của nàng, tin tưởng rất

nhiều người khi sống một mình hy vọng có thể có một không gian thoải mái vui vẻ. Đêm yên tĩnh, có chỗ ở chính mình trú chân, có một nam nhân bầu bạn bên cạnh, kỳ thật đã không còn mong ước gì thêm.

Tự tôn có lẽ sẽ khiến ngươi không chịu nhượng bước, khi bất đồng lại

không tránh khỏi tranh cãi . Không nghĩ nợ hắn, lại sợ hắn mất hứng,

nàng cắn môi dưới, nội tâm giãy dụa không thôi.

“Suy nghĩ cái gì? Có muốn ăn hay không?” Hắn kéo lấy khuỷu tay nàng,

Đạm Dung nghiêng đầu, cái hộp mở ra trước mặt. Thấy nàng không dị nghị,

hắn cầm sợi mỳ đưa đến miệng nàng.

Nàng vẻ mặt đau khổ nhai nhai, lại chậm rãi nhấm nuốt.

“Đã lạnh ngắt.”

“Cho nên…” Hắn trên tay nhấc cái hộp, ý tứ thực rõ ràng . Đạm Dung

bĩu miiệng cũng lười nói đành đứng dậy, cầm cái hộp kia đi vào phòng

bếp. Hắn nhìn lại phòng bếp, từ cửa có thể thấy được thắt lưng nàng hơi

khom, cái mông ở phía sau vểnh lên, đại khái đang ở đó nghiên cứu hoạt

động của lò vi sóng.[TNN: Sắc lang'>

“Đun nóng 1 phút là có thể.” Hắn cất giọng, sau đó chậm rãi rót chén trà, thời điểm uống nước khóe miệng đắc ý tươi cười.

Vài phút sau, Đạm Dung tay đang cầm cái hộp đi ra.

” Lâu như vậy.” Hắn nho nhỏ thầm oán, ngay cả lò vi sóng đều không

biết dùng, thử hỏi hắn như thế nào yên tâm để cho nàng sống một mình?

“Em sợ