
ời cho cô,
Triệu Phương Nghị vội vàng đắp chăn lại cho cô, thầm nghĩ cô đúng là do
ông trời phái đến để khảo nghiệm tự chủ của anh mà.
Dùng nước
lạnh xả qua, Triệu Phương Nghị tiến hành luyện tập hằng ngày, chạy mười vòng quanh chung cư, hít đất nửa giờ. Nhưng hôm nay sau khi chạy mười
vòng thì cảm thấy không còn thể lực nữa, Triệu thiếu tá của chúng ta
chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy! Vừa mới phá thân xử nam, thể lực
đã giảm sút rồi.
Mồ hôi, sao không nghĩ rằng anh đã giày vò vợ bao nhiêu lần!
Kiên trì hoàn thành bài rèn luyện buổi sáng, Triệu Phương Nghị một thân toàn mồ hôi về nhà, mặc dù mệt nhưng cả người sảng khoái, tinh thần phấn
chấn trở về nhà. Về đến nhà bữa sáng đã dọn lên.
Phương Di và dì giúp việc đang bày thức ăn, thức ăn có vẻ phong phú hơn thường ngày, cháo trứng và cháo dinh dưỡng gì đó.
“Con về rồi à! Đi rửa mặt rồi gọi Điền Mật xuống ăn cơm”.
Triệu Phương Nghị dội nước qua ở phòng bếp, không lên phòng sợ quấy nhiễu
giấc ngủ của Điền Mạt Nhi: “Để cho cô ấy ngủ thêm, vừa mới ngủ được một
lúc, khi nào dậy thì ăn thôi”.
Thật là đói bụng, Triệu Phương nghị hớp hai hớp hết bát cháo, lại ăn thêm mấy cái bánh bao hấp.
Phương Di ăn được một miếng, muốn nói nhưng lại thôi. Suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Phương Nghị...”.
Triệu Phương Nghị ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi xem mẹ có chuyện gì.
Phương Di lúng túng nói: “Khụ! Vẫn đang là tân hôn, Điền Mật tuổi vẫn còn nhỏ, con nên tiết chế một chút!”.
Triệu Quốc Đông cũng lúng túng đỏ mặt: “Chuyện trong nhà vợ chồng son chúng nó mà bà cũng quan tâm, ăn cơm đi!”.
Phương Di không tự nhiên nói: “Tại tôi sợ bọn nhỏ làm trễ việc chính, ngày mai còn phải về nhà của Điền Mật. Hôm nay phải đến nhà họ hàng chào hỏi!”.
Chuyện này không thể trách Điền Mật được, hôm qua lúc bà đừng ngoài cửa
rõ ràng nghe thấy tiếng Điền Mật đang cầu xin, nhưng mà con trai mình
tích cực như thế bà đâu thể ngăn cản trực tiếp.
Triệu Phương Nghị là người trong cuộc lại coi như không có gì, ăn uống xong, lau miệng nói: “Vậy thì chờ đến Điền gia về đã!”.
“Cái đứa nhỏ này, cố chấp, không nghe”. Bữa sáng tan rã với sự không vui vẻ.
Mặc dù trong người không thoải mái nhưng Điền Mật Nhi cũng không lười biếng nằm suốt trên giường mà đi tắm rửa mặc áo sơ mi nửa tay áo màu đỏ, quần dài, đi tất chân màu cam và giày da. Lúc đó cô định mua giày cao gót
10cm để cao bằng Triệu Phương Nghị nhưng bây giờ chưa có kiểu như vậy,
5cm đã là cao rồi. Sau khi ăn mặc cẩn thận cũng che vết hôn đầy người,
nhưng hai dấu hôn trên cổ không giấu được, trời nóng như vậy mang khăn
lụa thì không hợp lý. Cô đành dùng phấn che đi rồi buộc đầu công chúa,
nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được gì.
Phương Di hờn dỗi,
cảm thấy thể diện của bà đều bị con trai vứt sạch, phải đi gặp trưởng
bối trong nhà hay là còn đợi người ta đến cửa! Cũng tại nó mà con dâu
còn chưa rời giường được, không đi gặp họ hàng, sau này giải thích với
họ làm sao?
Không ngờ đến buổi trưa Điền Mật Nhi đã thức dậy còn
trang điểm một chút vừa đẹp lại quyến rũ. Nhưng mà nhìn kỹ thì cũng vẫn
thấy vẻ mệt mỏi.
“Cha, mẹ, con xin lỗi vì đã dậy muộn! Bây giờ mới lên đường chắc vẫn kịp chứ ạ?”.
“Không muộn, sao con không ngủ thêm chút nữa? Buổi chiều đi vẫn kịp mà”. Khổ
con bé, trời sáng mới được ngủ, thân thể nhỏ bé bị con trai giày vò còn
nhớ hôm nay phải đi thăm họ hàng, đúng là một đứa bé hiểu chuyện!
Phương Di bảo dì giúp việc đưa bát tổ yến nói: “Con uống cái này trước đi, dì
làm cơm là được rồi! Tổ yến này chị cả đưa tới, rất bổ cho phụ nữ!”.
Điền Mật Nhi nghe hiểu ám hiệu trong lời nói của bà thì ngượng ngùng! Nhưng
mà cô rất đói, vẫn cầm lấy ăn kệ ánh mắt đùa giỡn của bà. Sau khi Triệu
Phương Nghị vào phòng với Triệu Quốc Đông thấy cô thì ngạc nhiên. Trong
lòng vẫn biết hôm qua anh đã giày vò cô như thế nào, không ngờ cô lại
dậy sớm như vậy.
Điền Mật Nhi thấy anh trở lại cũng không dám
ngẩng đầu nhìn, chỉ có lúc xới cơm cho anh thì nhìn lén anh. Thấy anh
đang ăn chân gà thì Điền Mật Nhi cảm thấy đời này thật hạnh phúc hoàn
mỹ, cảm ơn ông trời, cảm ơn đã cho cô trọng sinh!
Buổi chiều vợ
chồng son mang theo chút rượu thuốc lá đi thăm họ hàng. Đến các nhà đều
như cưỡi ngựa xem hoa (chỉ việc làm qua loa đại khái), ngồi chưa ấm chỗ
đã đứng dậy đến nhà khác. Đến các nhà hầu như đều là bậc cha chú trong
nhà nhưng đều không gây khó khăn với Điền Mật Nhi mà còn khen cô là đứa
bé tốt cũng ám hiệu nàng phải biết ơn nhà chồng. Điền Mật Nhi cũng nhất
nhất nghe theo, khiêm tốn tiếp nhận, không hề giống kiếp trước phản bác
hay ra vẻ thanh cao làm mấy người rất vui.
Sau đó còn đi mua ít
đồ để trở về Điền gia, thấy thời gian không sai biệt lắm Triệu Phương
Nghị từ chối mọi người và đi về. Tuy mệt một chút nhưng thu hoạch rất
tốt, mỗi nhà đều tặng lễ rất hậu, Điền Mật Nhi cầm thấy nặng tay. Triệu
Phương Nghị thấy cô cười tít mắt dù giống như hám tiền nhưng không hề lỗ mãng mà rất đáng yêu. Anh đưa phần quà của mình cho cô, Điền Mật Nhi
sửng sốt.
“Về sau em sẽ giữ những cái này”. Triệu thiếu tá nói