pacman, rainbows, and roller s
Biết Tỏ Cùng Ai

Biết Tỏ Cùng Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322271

Bình chọn: 7.5.00/10/227 lượt.

g không thể chính mắt đưa tiễn một người thân qua bên kia thế giới. Không biết tự bao giờ Vũ Vi đã coi ông Nghị như một người thân.

Đối với anh chàng cát bụi nhiều lúc Vũ Vi cũng thấy nhức óc. Cát bụi là gì của ông Nghị? Kẻ thù chăng? Nếu là thù làm gì lại có vẻ quan tâm lo lắng cho sức khỏe kẻ thù mình đến độ như vậy? Đôi mắt buồn... Thái độ ưu tư... gã thanh niên làm đầu óc nàng rối rắm một cách khó chịu.

Bước vào phòng bệnh với tất cả những bâng khuâng trên, Vũ Vi trông thấy ông Nghị đang đứng cạnh khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe tiếng động ông quay lại. Khuôn mặt trắng xanh với đôi mắt sắc đăm đăm nhìn nàng.

- Ban nãy cô nói chuyện với ai ở góc phố thế?

Vũ Vi mở to mắt, suýt tí nữa nàng đã buột miệng nói to hai tiếng "cát bụi". Nhớ đến lời hứa, Vũ Vi yên lặng bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vị trí góc phố nằm gọn trong mắt nhưng Vũ Vi tin rằng ông Nghị chẳng nhìn rõ mặt gã thanh niên.

- À, cũng chẳng biết, một người xa lạ hắn hỏi đường đến Cơ Long.

- Thế à?

Ông Nghị có vẻ thất vọng, chiếc gậy trên tay suýt chút đã rời ra. Vũ Vi dìu ông về phía giường.

- Thế mà... Thế mà tôi lại nghĩ là...

Ông Nghị lẩm bẩm:

- Ông nghĩ là aỉ

- Nghĩ là... Ông Nghị cắn nhẹ môi, một lúc mới lên tiếng - Nghĩ là... một kẻ thù.

Một kẻ thù! Sao lại có sự trùng hợp lạ lùng như vậy? Vũ Vi ngơ ngác nhìn. Nét hờn giận hiện rõ trên mặt già nua.

- Có lẽ ông có nhiều kẻ thù lắm?

Vi hỏi, nàng nghĩ đến đôi mắt thoáng buồn của "Như cát bụi".

- Hừ! Ông Nghị hầm hừ- con người thường hay tìm nhiều lý lẽ để được ghét nhau... Tôi công nhận tôi có nhiều kẻ thù, nhưng kẻ không ưa tôi nhất có lẽ là hắn!

- Hắn là ai?

Vũ Vi hỏi nhưng nàng rất hối tiếc ngay khi thấy đôi mắt toé lửa của ông Nghị.

- Điều đó có liên hệ gì đến cô đâu mà hỏi kỳ cục thế?

- Vâng. Vũ Vi nhún vai, nàng cúi xuống sắp xấp lại chăn nệm - Xin lỗi, tôi thường hay lầm lẫn đi quá nhiệm vụ của mình.

Ông Nghị yên lặng nhìn khắp phòng, ánh nắng nhạt nhòa không đủ rọi sáng nét mặt ông.

- Cô Vi. Thôi... Chúng ta làm hòa nhé? Thù hằn mãi mệt mỏi lắm, nhất là khi chúng ta còn cần nhau.

Chúng ta còn cần nhau. Ông nầy thật lẩm cẩm, Vũ Vi cười nhẹ, quay lại.

- Ông yên chí đi, chẳng bao giờ chúng ta còn có dịp để thù nhau nữa đâu vì mai ông đã xuất viện rồi.

- Tôi biết.

- Vậy thì hôm nay là ngày sau cùng tôi phải chăm sóc ông.

Ông Nghị lắc đầu.

- Không, cô cần phải theo tôi về nhà.

- Cái gì? Vũ Vi mở to mắt - Ông nói gì lạ thế?

- Bác sĩ Hoàng đã bảo, dù ở lại hay ra về, tôi cũng cần có một cô y tá riêng để phục dịch, chích cũng như lo thuốc uống cho tôi mỗi ngày, vì vậy, cô phải theo tôi.

Vũ Vi đứng bật lên mắt mở lớn.

Ông Nghị nhìn Vi bình thản.

- Nghề cô là y tá chứ?

- Vâng.

- Thế thì dù ở bệnh viện hay tại tư gia cô vẫn có thể chăm sóc con bệnh được như thường.

Vũ Vi chau mày.

- Điều đó... điều đó, tôi...

Ông Nghị cắt ngang.

- Đừng có luẩn quẩn, tôi hỏi kỹ rồi, là y tá tư cô có toàn quyền của cô chứ không tùy thuộc vào một bệnh viện nào cả. Vì vậy chẳng có lý do gì để cô khước từ chuyện đến nhà riêng chăm sóc cho tôi. Nhà tôi thì... Tôi nghĩ là cô sẽ vừa ý, vừa rộng lại có vườn hoa, tôi cũng đã dặn dò người nhà, dành riêng cho cô một chiếc phòng rộng, ngày mai cô chỉ cần mang áo cũng cần hỏi bác sĩ Hoàng về thời khóa biểu dùng thuốc của tôi để biết rõ...

Vũ Vi đứng yên nghe ông Nghị nói, nàng cảm thấy tự ái như bị xúc phạm.

- Tôi nghĩ là tôi còn có quyền nhận hay khước từ công việc ông vừa đề nghị chứ?

- Vâng cô có toàn quyền - Ông Nghị tự nhiên - Riêng về khoản lương bổng của cô, cô khỏi phải lo, tôi sẽ trả cô một số lương gấp ba số lương hiện nay.

Vũ Vi trừng mắt nở nụ cười nhạt.

- Ông tiếp đãi chu đáo lắm, nhà có vườn hoa rộng, phòng riêng, lương gấp ba, ông nghĩ như thế là tôi chẳng còn lý do gì để từ chối nữa à?

- Nếu cô thông minh.

- Nhưng nếu tôi chẳng phải thuộc hạng người đó?

Ông Nghị nhìn thẳng vào mắt Vi.

- Thật à?

Vi chợt bối rối, một thứ tình cảm mâu thuẫn vây kín nàng. Công việc với số lương bổng như thế hấp dẫn thật, nàng không có quyền từ chối, nhưng chẳng hiểu sao sự phản kháng trong tim. - Sự giằng co giữa tiền bạc và tự ái.

- Cô không cần trả lời ngay, tối cũng được, có điều cô đừng ngại... nếu có ghét tôi đến đâu chăng nữa, cô cũng nên nghĩ rồi tôi cũng chẳng sống thêm được bao lâu nữa đâu...

Ông Nghị nói, giọng thấp và vướng đôi chút buồn bã của ông khiến Vi thấy khó xử.

- Đề Nghị của ông đột ngột quá, để tôi nghĩ kỹ lại xem.

Ông Nghị thở dài.

- Hình như tôi chưa hề cho cô biết một tí gì về gia đình tôi cả.

- Vâng.

- Cô đừng ngại đám con cháu của tôi, chúng đều ở riêng cả, từ ngày vợ tôi mất đến nay, trong nhà chỉ có tôi và 4 người làm thôi.

Vũ Vi sắp buột miệng kêu lên khi thấy số người làm khá đông chỉ để phục vụ cho một người.

- Một tài xế là ông Triệu, hai vợ chồng ông Lý người đã theo tôi mười mấy năm và một cô tớ phụ trách quét dọn. Cô yên chí đi họ sẽ rất tốt với cô.

- Tốt với tôỉ Tôi không dám mong như vậy. Vũ Vi nghĩ đến bọn tôi tớ cho nhà giàu, nhiều lúc họ còn khó tánh hơn chủ nhân.

- Họ hiền lắm