Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324782

Bình chọn: 9.5.00/10/478 lượt.

ng thiếu một ai. Cảnh tượng này khiến Dương Cẩm Ngưng nghĩ tới đám cưới của mình. Người dẫn chương trình xướng lên một loạt cái tên, cho dù cô không nhân ra nhưng ai cũng là nhân vật quan trọng. Các nhiếp ảnh gia được chọn đều là người nước ngoài, đó là lần đầu tiên cô biết hai chữ Cố thị có ý nghĩ như thế nào.

Cố Thừa Đông đến cách ba mươi phút trước khi buổi tiệc bắt đầu, tính anh trước giờ không thay đổi, dù xử lý việc nhỏ hay giải quyết chuyện công ty vẫn vậy. Cố Thừa Đông đi về phía cô. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy anh dường như gầy đi rất nhiều, cả khuôn mặt đều lộ rõ góc cạnh, phong độ có phần giảm bớt, dĩ nhiên như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Cho dù không mặc quần áo đắt tiền nhưng cũng phải giống như một tên lưu manh cao cấp. Cô cũng không nghi ngờ gì, Cố Thừa Đông cũng chính là một người như vậy.

Sau khi Cố Thừa Đông đi đến bên cạnh, Dương Cẩm Ngưng liền tháo búi tóc của mình ra. Không biết nhà tạo mẫu nghĩ gì mà lại búi tóc cô lên cao như vậy, nói như thế mới làm nổi bất khí chất của cô. Cô thì có cái khí chất chết tiệt gì chứ. Búi táo cao như vậy khiến cô cảm thấy thiếu cái gì đó, dường như người khác chỉ cần liếc mắt qua là đã có thể nhìn thấu cô, không có vật gì che đậy, cảm giác thật không thoải mái.

Có nhiều khi cô nghĩ bản thân mình chẳng mang thù oán với ai, nhưng đương nhiên còn phải xem đối phương là ai và về chuyện gì.

“Bố mẹ cũng tới rồi.” Dương Cẩm Ngưng liếc anh, chủ yếu là Cố Thúc Quân và Phương Không rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Có lẽ lời nói của cô đã sai, Cố Thừa Đông liếc cô khiến cô khẽ giật mình, chẳng qua là cô giả bộ bình tĩnh. Cố Thừa Đông không nói gì thêm, đi về phía Cố Thúc Quân và Phương Không, Dương Cẩm Ngưng tự nhiên đi bên cạnh khoác tay Cố Thừa Đông.

Trước đây cô đã nói, cô sẽ không để mọi người thấy quan hệ không tốt của bọn họ.

Cố Thừa Đông cũng không có phản ứng gì, xem ra cho dù cô không định mang hận, nhưng phải mang hận một chút rồi.

“Bố, dì.” Cố Thừa Đông trước mặt người lớn luôn khiêm tốn lễ phép như vậy.

Tình huống này khiến cho Dương Cẩm Ngưng phải nheo mắt. Cố Thừa Đông luôn luôn c xử lịch sự có văn hóa như vậy, nếu như bọn họ cãi nhau trong lúc này, có phải mọi người sẽ nghĩ là do cô cố tình gây sự hay không?

Cố Thúc Quân vỗ vỗ vai con trai, “Đi công tác lâu như vậy, gầy đi nhiều.”

Nghe câu này, Dương Cẩm Ngưng vô thức ngẩng đầu, trúng hợp bắt gặp ánh mắt Cố Thúc Quân, lúc ấy mới giật mình. Câu này của Cố Thúc Quân đâu phải là nói cho Cố Thừa Đông nghe, rõ ràng là để thông báo cho cô biết rằng, Cố Thừa Đông đi lâu như vậy không về, không phải giống như cô nghĩ, mà là đi công tác.

“Bố, bô phải khuyên anh ấy đi, anh ấy luôn lấy công việc làm trọng, cũng không quan tâm đến sức khỏe của mình” . Diễn kịch ai không biết? Cô đương nhiên có khả năng ứng phó.

Phương Không vui vẽ cười, “Thừa Đông, cho dù là công việc cũng phải thông báo cho gia đình một tiếng, bằng không sẽ làm mọi người lo lắng.”

“Đây là sơ suất của con, khiến cho mọi người phải lo lắng rồi” . Thật đúng là một hậu bối tốt, biết sai mà sửa.

Dương Cẩm Ngưng khẽ thở dài, cái nhà này, quả thực muốn tự diễn một tuồng kịch tự mình xem. Cô đương nhiên cũng sẽ nể mặt họ mà xem tới cùng. Chẳng qua, những người làm cha mẹ cũng muốn bọn họ chung sống hòa thuận, nhưng hai người bọn họ vốn không dễ dàng như vậy.

Sau khi màn kịch này chấm dứt, Cố Thúc Quân và Phương Không liền đi đến bên Cố lão gia, nơi đó đã bị bao quanh bởi đám con cháu của Cố gia, dường như đang tranh cãi chuyện gì, bọn họ hiển nhiên cũng đang đi đến.

Lão gia tuổi đã cao, mọi người vốn chỉ muốn để ông lên phát biểu mấy câu là được rồi. Nhưng ông không đồng ý, muốn lần lượt đi tới từng bàn chúc rượu, cho nên mọi người mới đang tranh cãi.

Lần đầu tiên Dương Cẩm Ngưng cảm nhận được, cho dù bọn họ đã từng bất mãn với ông nội, đã từng hiềm nghi ông, nhưng lần này tất cả đều thật lòng lo cho sức khỏe của ông.

“Ông nội bao nhiêu năm nay chưa mở đại tiệc như vậy, mọi người chiều ý ông một chút cũng không sao.” Cố Kế Đông khoan thai nói, vừa nói xong đã bị bố mẹ mình lườm.

Lão gia cũng biết rõ tình trạng thân thể của mình, cũng biết sống không được bao lâu nữa, đầu óc đã bắt đầu suy yếu, dù là rất nhẹ, nhưng ông lại biết rõ. Trước đây lúc vợ mình sinh bệnh, ông hầu như ngày nào cũng chạy đến bệnh viện. Bác sĩ đã nói bà không còn sống được bao lâu, tư duy đã bắt đầu suy thoái, cũng không còn nhiều ngày nữa. Lão gia trước đây không tin, nhưng ông vẫn luôn túc trực bên cạnh bà, suy đoán của bác sĩ cũng đã biểu hiện trên người bà. Bà ra đi rất đột ngột, mới hôm trước còn cười vui vẻ phơi nắng, ngày hôm sau đã không còn nữa.

Nếu ông đã không sống được bao lâu nữa, ông muốn dùng những ngày cuối cùng này đả thông được bọn trẻ, mong bọn chúng có thể tự xem lại mình, sau này còn giúp được cho con cái của bọn chúng.

Cố Thừa Dông nghe được những lời này của cố Kế Đông cũng mở miệng bày tỏ sự đồng ý, “Kế Đông nói phải, cứ để ông đi tiếp rượu đi, nhưng mà rượu thì để cháu uống h


80s toys - Atari. I still have