Old school Swatch Watches
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324380

Bình chọn: 10.00/10/438 lượt.

ên tâm sự với nó nhiều một chút, cho nó khỏi cảm thấy chán.”

“Con biết rồi mà! Mà sao mẹ lại quan tâm chuyện vợ chồng em ba thế?”

“Nhìn hai đứa chúng nó, mẹ lại cảm thấy như nhìn thấy mẹ bà bố con năm xưa. Khi đó quá mức trẻ con, đến cái tuổi này rồi mới cảm thấy chẳng có gì là không bỏ qua được cả.”

“Mẹ sao mà lại than thở bằng cái giọng như thế?”

“Hôm qua gặp bạn bè nói chuyện phiếm, tiện thể tham gia một cuộc đấu gia từ thiện, gặp đứa con gái kia… Em ba của con, thật là không biết nó nghĩ gì.”

“Nó về rồi ạ?”

“Ừ.”

“Ở cùng với em ba?”

“Chuyện này con biết là được rồi, đừng có lỡ miệng nói ra với Cẩm Ngưng đấy. Lòng của phụ nữ, kỳ thực rất yếu đuối, cũng rất chân thành tha thiết, nhưng không thể dung chứa được bất cứ tỳ vết nào.”

“Con biết rồi.”



Dương Cẩm Ngưng thầm nghĩ, mình đang bị một bà phù thủy nào đó ám ảnh, bị reo thần chú. Lúc nào cũng tự nhiên nghe được người khác nói chuyện bí mật. Hơn nữa, bí mật nào cũng có liên quan tới cô, còn mụ phù thủy kia tốt hay xấu lại chẳng liên quan tới cô.

Mấy chuyện liên tiếp trong một ngày khiến Dương Cẩm Ngưng tâm tình không tốt chút nào. Ngay cả lúc ăn cơm tối, Cố Thừa Đông và Cố Hoài Đông khẩu chiến cũng không khiến cô cảm thấy hứng thú, mãi đến khi ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, cô mới ngẩng đầu lên.

Hình như… trọng tâm câu chuyện bọn họ đang nói, là cô!

Cuối cùng Cố Thừa Đông nói ba chữ: “Người một nhà” .

Cô tức giận liếc nhìn Cố Thừa Đông, lời này là anh đang nói chính anh!

Cố Thừa Đông cũng nhìn cô, ý nói anh đã nói xong.

Rất khó có dịp cả nhà đoàn tụ ăn cơm, Cố lão gia muốn cả nhà vui vẻ, nhưng nhìn cái dạng này…

“Dì Ngô, đưa cơm vào trong phòng tôi.”

Cố Hoài Đông tức giận nhìn Cố Thừa Đông, không nói gì.

Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn toàn không biết bọn họ vừa rồi đang nói cái gì.

Cố Y Hạm nhìn Dương Cẩm Ngưng nhịn không được nở nụ cười. Cố Thừa Đông là ý nói đều là người một cà hà cớ gì phải nổi giận, nếu Dương Cẩm Ngưng đã là vợ của anh, anh đương nhiên không thể làm tổn hại tới Dương gia. Cố Hoài Đông thì lại bới móc, nói Cố Thừa Đông, đang mượn cớ để thể hiện mình. Cố lão gia không nói gì, chỉ tỏ ra không vừa lòng.

Có điều, Cố Y Hạm cảm thấy đối với ông nội mà nói, dù là người một nhà, nhưng thực ra ông hoàn toàn không coi thân đối phương.

Người không có phản ứng gì còn có Cố Kế Đông, dường như cái gì cũng không nghe thấy.

Dương Cẩm Ngưng tự kiểm điểm bản thân. Cho dù Cố Thừa Đông nhìn từ góc độ nào cũng là đang giúp đỡ cô. Cô không nên làm mặt lạnh với anh. Đang ngồi ăn cơm với mọi người mà thất thần như vậy thật là không nên.

Vì vậy Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị nước nóng cho Cố Thừa Đông đi tắm, lại sắp sẵn quần áo ra.

Cố Thừa Đông nhìn thấy vậy, không nhịn được lên tiếng: “Cái này gọi là hối lộ?”

Dương Cẩm Ngưng đứng ở cửa phòng tắm, tạo một tư thế đáng yêu: “Cần em tắm cùng anh không?”

Giọng nói mê hoặc khiến Cố Thừa Đông sửng sốt, nhưng sắc mặt hơi trầm xuống, lại nghĩ tới chuyện gì, “Cũng không phải là không thể.”

“Em không dùng thân thể để trao đổi.” Cô đóng cửa lại, “Tắm đi.”

Hồi lâu Dương Cẩm Ngưng mới nghe được tiếng nước truyền ra.

Kỳ thực cô rất muốn biết, rốt cuộc là cô bài xích Cố Thừa Đông sâu hơn hay là Cố Thừa Đông bài xích cô sâu hơn.

Đồng sàng dị mộng, không biết mối quan hệ của bọn họ có thể dùng từ này miêu tả được không?

Đêm nay, cô không ngủ được. Cô mông lung thấy một cô gái trẻ đang ngồi cùng mới một vị phu nhân trên bãi cỏ nỏi chuyện phiếm. Sau đó hình ảnh biến đổi, cô gái kia hỏi vị phu nhân muốn đi đâu. Phu nhân nói đi nấu cơm cho cha, cha cô sắp trở về. Thế rồi, hình ảnh lại biến đổi, cô gái trẻ kia đứng trong mưa khóc, còn người phụ nữ kia nằm trên mặt đất.

Hình ảnh tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Trong cơn mưa tầm tã, cô gái nhỏ trú dưới một gốc cây lớn, nhìn người đàn ông mà người phụ nữ nãy nhắc tới, ông ta ra khỏi xe, tay dắt một người phụ nữ khác, miệng tươi cười.

Sau đó, cô bé và người phụ nữ cùng nhau khóc, liên tục, giống như cơn mưa đang rơi kia.

Trong bóng tối, Dương Cẩm Ngưng tựa hồ cũng nghe thấy tiếng khóc, giống như tiếng gọi thê lương, khiến toàn thân cô run lên.

Cô thở dốc, mở hai mắt.

Màn đêm đen kịt trước mắt chứng minh với cô tất cả đều là mộng.

“Làm sao vậy?” Cố Thừa Đông bị tiếng thở dốc của cô làm cho giật mình tỉnh giấc, hỏi cô: “Gặpác mộng à?”

Anh vô thức ôm cô vào trong lòng, “Ngủ đi, không sao đâu.”

Chỉ là một hành động vô thức của anh, nhưng cô lại chậm rãi choàng tay ôm lấy tấm lưng lớn kia, ôm thật chặt.

Những lúc không chiếm được thứ mình cho là tốt nhất, hay khi cảm thấy bản thân mình không xứng với thứ gì đó, thì nên học cách lùi một bước tiến hai bước, đồng thời cũng nên học cách chấp nhận, học cách giả vờ không biết một số chuyện.

Dương Cẩm Ngưng nửa đêm tỉnh giấc nên không thể tiếp tục ngủ ngon được nữa. Lúc hửng sáng, Cố Thừa Đông tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Anh cẩn thận thu tay đang ôm Dương Cẩm Ngưng về, chậm rãi xuống giường. Tất cả những hành động này của anh, cô biết hết, thậm chí nghe rõ cả âm thanh lúc anh mặc quần á