
kẹt giữa những ý nghĩ tồi tệ.
Chuyện thế gian, vốn dĩ càng muốn làm cho rõ ràng thì lại càng vô nghĩa, hà tất phải nghĩ nhiều như thế.
Chấp nhận lời hỏi cưới của Cố gia là do bản thân cô cam tâm tình nguyện, không ai bức được cô.
*
* *
Cố Thừa Đông đem gậy ra, Cố lão gia cầm lấy, tự mình chống gậy đứng lên, đi bước một.
Cố Thừa Đông nhìn cô, cô cũng thản nhiên nhìn lại.
“Cố Thừa Đông…”
“Hử?”
“Anh có thích trẻ con không?”
Cố Thừa Đông vô cùng kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, đối với người đàn ông như vậy, không cần nói nhiều cũng lập tức hiểu.
“Chỉ là thấy trên TV nói quá nhiều tin tức trẻ con bị bỏ rơi, cảm thấy rất tội nghiệp.”
Cố Thừa Đông giờ mới khôi phục sắc mặt: “Em từ khi nào trở nên lương thiện như thế?”
Cô giơ tay lên đánh anh: “Em trước giờ vẫn luôn lương thiện. Anh đúng là không có mắt nhìn ra điểm tốt của em.”
Nghe trộm luôn bị cho là một chuyện không tốt. Có điều đối với kẻ nghe trộm thì nghe trộm là vì lòng ham muốn vượt qua thử thách, là vì lòng hiếu kỳ không đè nén được, là vì vừa đúng lúc gặp không nghe không được.
Dương Cẩm Ngưng tự nhận thấy hành vi của mình hoàn toàn có thể tha thứ được. Cô chỉ là sau khi ăn không muốn đi nằm ngay vì nghe nói sẽ bị mỡ bụng, cho nên cô tùy đi đi loanh quanh một chút, có ngờ đâu là gặp anh em Cố Thừa Đông và Cố Hoài Đông nói chuyện cơ chứ.
Cố Thừa Đông cũng là bị Cố Hoài Đông cản đường nên mới đứng lại tiếp chuyện: “Anh cả có gì dặn dò?”
Mấy ngày này, Cố Hoài Đông vốn đã đủ bực mình vì cậu em ba này, hơn nữa từ lâu đã bất mãn với Cố Thừa Đông: “Anh là anh cả, đương nhiên muốn nhắc nhở chú việc gì nên làm việc gì không nên làm, tránh sau này em ba trách cứ.”
“Anh cả lúc nào cũng quan tâm tới chúng em, vô cùng cảm kích!” Cố Thừa Đông và Cố Hoài Đông vốn dĩ ở cùng một nhà không nhiều, càng không thân, cũng không có một chút cảm tình nào.
“Nếu đã như vậy, dự án Hoa Tây, chú chắc hẳn biết làm thế nào?”
“Cái này không phiền anh cả lo lắng.”
“Anh cũng chỉ muốn nhắc nhở chú một chút thôi.”
“Cảm ơn anh cả.” Cố Thừa Đông sắc mặt vẫn không biến đổi.
Cố Hoài Đông cảm thấy mất mặt, im lặng một lúc rồi mới bỏ đi.
Cố Hoài Đông đi rồi nhưng Cố Thừa Đông vẫn đứng im tại chỗ. Dương Cẩm Ngưng nhíu mày không biết người này còn muốn làm gì mà chưa đi, cô liếc nhìn lên bầu trời, cũng vẫn như hôm qua, chẳng có gì đẹp, chỉ có mảnh vườn nho phía trước tương đối đẹp.
“Đi ra đây.” Cố Thừa Đông đột nhiên mở miệng.
Dương Cẩm Ngưng lui vào trong một chút.
Trong TV thường có những cảnh như vậy, khi phát hiện có người nghe trộm người ta đều nói “đi ra ngoài”, thường thì diễn viên sẽ không ra.
Cô vẫn đứng im, định thò đầu ra ngoài ngó một chút xem Cố Thừa Đông đã đi chưa nhưng vừa ngoảnh mặt liền phát hiện anh đã đứng trước mặt mình, sợ muốn chết. Cô đã sớm biết con người này bước chân không hề có một chút tiếng động, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ bị anh hù chết. Giống như giữa màn đêm đen kịt, cô gặp phải ác mộng, vừa mở mắt liền phát hiện bóng người dưới ánh trăng.
Cô đưa tay lên vuốt ngực: “Anh làm em sợ muốn chết.”
“Ai bảo em lén lút.” Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, rồi đi về phía trước, chính là hướng đi về phía vườn nho.
Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, đi theo sau.
Đuổi tới gần, cô phát hiên thấy tấm lưng rộng lớn của anh trước mắt mình. Dưới mặt đất, bóng cây hoa quế loang lổ, phong cảnh hữu tình.
Dương Cẩm Ngưng không khỏi trầm ngâm lại, tốc độ bước chân nhanh hơn, đi song song bên cạnh Cố Thừa Đông.
“Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?” Vừa rồi nhìn thấy bóng cây cô mới biết vì sao anh phát hiện ra cô đang đứng đó.
“Không phải em nghe thấy rồi sao?”
“Em ngốc mà, nghe không hiểu.” Cô chủ động bám lấy cánh tay anh, “Cần anh giảngười giải.”
Người con gái không cần biết thông minh hay ngốc nghếch, cứ giả vờ ngây ngô cũng không tồi, rất thích hợp để làm nũng. Phụ nữ mà tỏ ra quá mạnh mẽ, không những càng phải chịu khổ nhiều mà còn khiến cho người ta cảm thấy dù có khó khăn thế nào cũng vẫn sẽ kiên cường được, không cần bảo vệ.
Cố Thừa Đông lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, không biết có phải là do không thích ứng được với sự chủ đông của cô hay là cảm thấy ngứa mắt. Nhưng anh cũng không phản ứng gì, Dương Cẩm Ngưng còn tưởng anh phớt lờ cô.
“Có liên quan tới em.”
“Cái gì?” Cô chỉ là tùy tiện hỏi cho có chuyện, cũng chẳng có hứng thú.
“Anh cả muốn nhắc nhở anh, đừng vì Dương gia nhà em mà để tuột mất lợi ích của Cố gia.” Cố Thừa Đông nói rõ ràng, rồi ngồi xuống ghế đá dưới gốc nho, thuận tiện kéo Dương Cẩm Ngưng vào lòng, một tay đưa lên sờ mặt cô, nhưng ánh mắt lại không nhìn cô.
“Thịnh Niên có chuyện gì sao?”
Dự án kia đối với Cố gia mà nói chỉ có một chút lợi ích nhỏ không đáng nói, chỉ là đang thiếu một đối tượng hợp tác. Nhưng đối với Thịnh Niên, dự án đó lại là một cái phao cứu mạng.
Cố Hoài Đông nhắc nhở Cố Thừa Đông như vậy lại khiến mọi chuyện từ đơnm giản biến thành phức tạp. Vốn dĩ chỉ cần tốn thêm một chút thời gian là có thể tìm được đối tác khác, cũng sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn tới Cố thị. Nhưng dưới sự quấy nhiễu của Cố H