
, đưa điện thoại đến bên tai, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng vang lên, báo với cô rằng số máy cô gọi đến đã tắt máy.
Buông di động, trong lòng càng buồn bực.
Cảm thấy vô cùng buồn tẻ nên Dương Cẩm Ngưng lôi tất cả số di động trong danh bạ ra lần lượt gọi hết. Mấy nhân viên trông coi cửa hàng nhận được điện thoại của cô thì hoảng hốt, rồi nhanh chóng báo cáo tình hình tiêu thụ của cửa hàng, vô cùng sợ cô không hài lòng. Dương Nhất Sâm nhận điện thoại cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc vì cô rất ít khi gọi điện cho anh, vòng vo cả ngày vẫn không nghe ra cô có chuyện gì, trong lòng anh vừa kì quái vừa buồn bực. Tả Tần Phương và Dương Lập Hải tỏ ra bình thường nhất, nhưng rõ ràng là cô gọi đến mà cuối cùng lại đổi thành hai người họ phải hỏi thăm tình hình cuộc sống của cô, sau đó, chống đỡ không nổi, đành phải tắt máy.
Dương Cẩm Ngưng tiếp tục ủ rũ.
Hậu quả của việc ủ rũ buồn chán rất nghiêm trọng. Chẳng hạn như, khi Dương Cẩm Ngưng lần thứ hai cầm di động lên gọi cho Cố Thừa Đông, đáp lại cô không phải giọng nói ngọt ngào kia nữa mà là một chuỗi tút dài, sau đó mới đến giọng nữ báo cho cô biết không có người tiếp máy.
Dương Cẩm Ngưng ngồi bật dậy, tức tối liên tục gọi, trong lòng bắt đầu hoài nghi Cố Thừa Đông cố tình trốn tránh mình. Cô càng gọi càng hăng, cuối cùng di động hết pin, cô buông điện thoại, nén giận lại nằm xuống.
Nghĩ tới mấy ngày qua Cố Thừa Đông không xuất hiện, gọi điện cũng không nghe, rồi lại nghĩ tới những lời Khưu Thịnh Danh nói, cô bắt đầu lo sợ, co phải Cố Thừa Đông đã nghĩ thông suốt, cảm thấy ở bên cô không có gì tốt đẹp nên đã quyết định từ bỏ? Dù sao thì anh vẫn chưa từng nói qua lời hứa hẹn nào với cô, trước giờ vẫn là cô cam tâm tình nguyện. Có lẽ anh chỉ quan tâm tới đứa con, là cô đã quá tự mình đa tình.
Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Cẩm Ngưng tháo sạc pin ra, gọi cho Dương Nhất Sâm, nhờ anh đi đón Nghệ Tuyền mang về nhà ngoại chơi vì mai là cuối tuần. Dương Nhất Sâm lập tức đồng ý, thậm chí còn không hỏi lí do khiến cho Dương Cẩm Ngưng đột nhiên thấy bực mình, đúng là người ta khi yêu vào thì những người khác đều thành vô hình.
Dương Cẩm Ngưng xách túi ra ngoài. Cô ngồi trên taxi một lúc thì ngoài trời đổ mưa. Mưa sớm thì có phải hay không, giờ thì tốt rồi, cô không mang ô theo.
Nơi ở của Cố Thừa Đông, cô biết, nhưng cụ thể là ở phòng nào thì cô chịu. Cô con gái của cô quả nhiên là một đứa trẻ keo kiệt, lần trước để quên đồ ở nhà Cố Thừa Đông, trên đường đi học, cô bé la hét đòi cô tới lấy lại đồ, cô đành phải đồng ý. Nhưng khu chung cư của Cố Thừa Đông bảo vệ quá khắt khe, hỏi đông hỏi tây khiến cô bực mình, cuối cùng đành đứng ở dưới đợi Cố Thừa Đông mang đồ xuống.
Những người lười biếng, sớm muốn gì cũng sẽ phải trả giá cho cái lười của mình.
Xuống xe, Dương Cẩm Ngưng lại gọi điện thoại, nhưng vẫn không có người nghe. Cô lại không có ô, càng nghĩ càng bực.
Cô biểu hiện rõ như vậy rồi mà người đàn ông kia còn lửng lơ như vậy, không biết có phải là đang cô ý chơi đùa cô hay không nữa. Cô đã rất nghiêm túc muốn cứu vãn tình cảm của họ, nhưng anh còn có một vị hôn thê, anh cũng không chịu giải thích. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy mình thật ngốc. Có lẽ những điều này cô đều hiểu nhưng không có cách nào chấp nhận. Hiện tại Cố Thừa Đông không để ý tới cô, cũng không hoàn toàn vứt bỏ cô, khiến cô bắt đầu mông lung không biết đâu mà lần.
Cô biết mình đã mắc phải một vài sai lầm, cũng muốn cố gắng sửa chữa, nhưng như thế cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn đúng. Chuyện gì anh cũng không chịu nói cho cô, không muốn chia sẻ, rõ ràng là không hề coi cô là vợ.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy ấm ức, Dương Cẩm Ngưng cứ đứng im trong mưa. Cảm giác tự mình hại mình cũng thật thú vị. Có lẽ là cô quá ngốc,cho rằng sẽ có người vì thấy cô chịu khổ mà bù đắp!
Dương Cẩm Ngưng nhớ trước đây nghe một câu chuyện. Có một cô gái đứng dưới nhà của bạn trai chờ năm tiếng đồng hồ trong cơn mưa, cuối cùng anh ta cũng xuống. Cô gái lập tức tát cho anh ta một cái rồi nói: “Từ giờ trở đi, tôi không thích anh nữa!” Nói xong, cô gái ung dung bỏ đi, dùng phương thức này để cắt đứt tình cảm.
Dương Cẩm Ngưng bỗng kích động muốn thử một lần được ăn cả ngã về không, muốn hét vào mặt Cố Thừa Đông: “Lão nương đây không thèm hầu hạ anh nữa…” Tôi sẽ lập gia đình, sẽ lấy chồng, chú rể đương nhiên không phải nhà anh!!!!
Trong lúc Dương Cẩm Ngưng oán hận trong bụng, đột nhiên cô lại nghĩ, ngộ nhỡ cô chạy tới đây mà tên kia không có nhà thì sao? Thế chẳng phải uổng công ư?
Đúng lúc này, chuông di động vang lên.
Giọng Cố Thừa Đông có vẻ nhỏ hơn bình thường: “Có chuyện gì? Gọi gì mà lắm thế?” Thực ra anh vốn đang mê man, nhưng vừa nhìn di động thấy nhiều cuộc gọi nhỡ của cô như thế liền tỉnh hẳn.
Dương Cẩm Ngưng oán thầm, nổi giận nói: “Tôi đang ở dưới nhà, anh mau xuống đi!”
Thoáng im lặng. Cô tưởng anh sẽ nói không có nhà, nhưng lại nghe thấy anh “ừ” một tiếng.
Một tiếng “ừ” ấy thẳng thừng chọc giận Dương Cẩm Ngưng. Anh ta ở nhà mà lại không thèm nghe điện. Quả nhiên là anh ta đang trốn tránh mình! Không hề bận b