Snack's 1967
Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325803

Bình chọn: 7.5.00/10/580 lượt.

liền bắt đầu bàn tán.

“Bởi vậy mới nói, người đàn ông phải có bề ngoài tốt, sau khi lừa gạt tiểu thư nhiều tiền, lập tức là có thể trở lại như xưa.”

“Vậy thì sau này các người nhớ kỹ đừng có lúc nào cũng cho rằng phụ nữ mới có ý xấu, so với đàn ông các ngươi còn kém xa lắm!”

. . .

Dương Cẩm Ngưng không khỏi nhíu mày khi nghe những lời này. Dương Nhất Sâm muốn bảo cô đừng phát giận, e sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó.

Tiếp theo, đương nhiên là diễn viên chính ngày hôm nay lên sân khấu, chỉ là Cố Thừa Đông dường như cũng không quá nể tình, phát biểu hai ba câu xong liền tự động bỏ đi. Thái độc của Cố Thừa Đông kỳ lạ nên Mộ Song Lăng tự mình lên sân khấu.

Ánh mắt Dương Cẩm Ngưng dừng trên người Mộ Song Lăng, vóc dáng rất đẹp, tướng mạo cũng tuyệt, mấu chốt là gia thế cũng không tệ.

Cô nghĩ tâm tính của cô thật tốt, vẫn còn có thể bình tĩnh quan sát người ta như vậy. Cô cũng không thấy bóng dáng Cố Thừa Đông, vốn là cô còn muốn xuất hiện trước mặt anh, xem anh sẽ có biểu tình gì. Có phải anh sẽ châm chọc nhìn cô, hiện tại anh lại thành công rồi, dĩ nhiên sẽ rất hãnh diện đứng trước mặt cô.

Thậm chí còn hổi tưởng lại, xem trước đây Cố Thừa Đông mỗi lần đi dự tiệc bằng bộ dạng gì, là cam tâm tình nguyện hay là khó chịu,nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra.

Cô tưởng mình hiểu người đàn ông này, tới lúc thật sự cần hiểu thì mới phát hiện, có rất nhiều điều bọn họ không biết về nhau.

Tâm trạng cô lúc này không tốt chút nào, bỗng một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.

“Đã lâu không gặp.” Cố Kế Đông đã đứng trước mặt cô.

Cô hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.

Cho đến bây giờ cô cũng không rõ ràng lắm vì sao lúc trước Cố Kế Đông lại giám sát cô, có lẽ là sợ Cố Thừa Đông trở về sao? Hay là còn có ẩn tình gì khác? Nếu như là trước đây, cô nhất định muốn biết rõ, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy thứ kia dù cho có biết cũng không thể quấy rồi cuộc sống của cô.

Ngay lúc cô hoảng hốt, Cố Kế Đông vươn tay: “Có thể mời cô nhảy một điệu không?”

Dương Cẩm Ngưng sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Tôi không biết nhảy.”

Cố Kế Đông vẫn đứng trước mặt, mỉm cười như trước, “Còn nhớ trước đây tôi nói có một lần tôi nằm mơ thấy người con gái đầu tiên tôi thích không?”

Trong mắt Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn mơ hồ.

Nhưng Cố Kế Đông chỉ lắc đầu, sau đó chậm rãi bỏ đi, cô sẽ không nhớ kỹ bất cứ cái gì về anh cả. Giống như có một lần, sau khi nghe cô nói co othisch xem một chương trình mai mối nào đó, anh liền đi xem. Trong chương trình, một khách mời nam đã làm rất nhiều chuyện vì người con gái mà anh ta thích. Người ta bình luận rằng, anh ta đang làm một cú chốt cuối cùng, dù thành công hay thất bại cũng là để chấm dứt thứ tình cảm đơn phương này.

Cố Kế Đông cười cười, anh cũng đã sớm vì bản thân mà từ bỏ.

Dương Cẩm Ngưng nói với Dương Nhất Sâm muốn về trước, Dương Nhất Sâm muốn đưa cô về cũng bị từ chối, thần sắc của cô nhìn qua rất bình thường, vì vậy Dương Nhất Sâm cũng yên tâm.

Dương Cẩm Ngưng ra ngoài đại sảnh, bãi đỗ ngay gần đấy. Nơi này là nơi chuyên tổ chức các buổi tiệc cho kẻ có tiền, hiển nhiên bên cạnh sẽ có một bãi đỗ xe dự trữ. Cô lễ phép nói cảm ơn, sau đó đi về phía bãi đỗ xe. Chỉ là có chút thử vận may mà thôi, cũng không có nghiêm túc. Cô chuyên chú nhìn những chiếc xe kia, thử so sánh với chiếc xe trong trí nhớ một chút, sau đó đi qua xem biển số xe, tìm một lúc cũng không thấy chiếc xe cô muốn tìm, không khỏi có chút thất vọng.

Khi cô chuẩn bị từ bỏ thì đã có người đi về phía cô.

Cô xoay người, liếc mắt thấy một người đàn ông, cô dừng bước, đứng im.

Cô không thích suy nghĩ tới lúc hai người gặp nhau sẽ nói những chuyện gì, càng không bao giờ tự tưởng tượng ra tình huống này để tập luyện, bởi vì cô biết bọn họ sẽ gặp lại, cô có niềm tin này.

Chẳng hạn như bây giờ.

Cô nheo mắt nhìn người đàn ông đã từng rất thân mật đang đi về phía mình.

Cố Thừa Đông không dừng bước, cũng không biết anh thấy cô từ lúc nào, nhưng thân hình anh vẫn không có cái gì bất ổn, một chút cũng không có.

“Đã lâu không gặp.” Cô làm như là ngẫu nhiên gặp lại, biểu tình cũng vừa đúng, chỉ là xem anh như bạn học cũ vậy, chỉ là rất tình cờ mà gặp lại tôi.

Cố Thừa Đông quan sát cô một lúc, mới từ từ mở miệng, “Cô chặn xe của tôi.”

Dương Cẩm Ngưng bị dọa phát hoảng, lúc này mới nhìn về chiếc xe phía sau mình, mắt nhìn biển số xe, hình như chính là chiếc xe cô thấy lần trước, vừa rồi cô vừa đang định nhìn, nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại.

Cô bực mình: “Xe cũng được lắm.”

Cố Thừa Đông liếc nhìn cô một cái, không hề để ý tới cô, cũng không có bất kì hứng thú nào muốn nói chuyện với cô.

Thấy anh chuẩn bị lên xe, Dương Cẩm Ngưng liều mạng tìm ra đề tài nào đó để nói, khiến anh không thể lái xe đi.

Khi cô còn chưa kịp nghĩ ra phải nói cái gì thì nghe một giọng nói vang lên, “Sao anh đi nhanh thế.” Mộ Song Lăng vừa tự tìm chìa khóa trong túi mình, hình như không có mang theo chìa khóa, vậy không xong rồi, “Ai, anh phải đưa em về nhà…” Ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt liền nuốt luôn câu “Em không có lái xe” xuống.

Mộ Song Lăng