
phía dưới. Thanh Vũ sớm đoán biết được điều này, hoang mang đẩy ngài
ra, vội vã cầu khẩn, định trốn tránh: “Không được, không được… thiếp
phải quay về phòng rồi…”
Đường Thiên Trọng ghé sát tai nàng rồi thì thầm: “Ai bảo nàng tới đây? Tới rồi thì đừng mong chạy thoát”.
“Thiếp, thiếp mệt rồi…”
“Không sao, nàng ngồi lên người ta, nào lại đây…”
“Đừng…”
Nàng sắp sửa bật khóc thành tiếng, Đường Thiên Trọng liền đặt môi hôn nàng thắm
thiết, không bao giờ chịu từ bỏ bất cứ cơ hội nào được gần gũi bên nàng
nữa.
“Thanh Vũ, nghe lời ta, Thanh Vũ…”
Ngài vừa thì thầm đưa lời cám đỗ, vừa đưa tay luồn vào bên trong y phục của nàng,
điều chỉnh lại tư thế của hai người, từ từ để cho Thanh Vũ ngồi lên phía trên người mình.
“Ư…”
Tiếng rên rỉ của phụ nữ không biết vì hân hoan hay vì đau đớn dần dần vang lên, động hồn, quyến rũ vô ngần.
Vào năm đó,
Đường Thiên Tiêu chín tuổi, vẫn còn chưa biết đến tiết trời dai dẳng,
lất phất đầy mưa bụi của đất Giang Nam này. Thế nhưng cho dù đã ở trong
Hoàng cung Thụy Đô nhiều năm rồi, trong kí ức của ngài, năm đó vẫn là
năm thê thảm nhất.
Sắc trời ảm đạm, mịt mùng, mặt đất ẩm ướt, bẩn thỉu, trong không khí ngập đầy mùi vị ẩm mốc, ướt át.
Ánh mắt của
tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, ngần ngại, chỉ muốn tránh xa ngài ra, thế nhưng vào những lúc không thể không đối mặt với ngài thì lại
mỉm cười gian tà, mỉa mai lên tiếng gọi: “Thái tử”.
Ngài là Thái tử.
Sau khi tiên đế băng hà được hai mươi mốt ngày, ngài vẫn cứ là một thái tử.
Chẳng ai có
thể đoán trước, sau hai mươi mốt ngày nữa, ngài sẽ trở thành vị quân
vương mới của Đại Chu, hay là một thái tử bị phế của Đại Chu, tồi tệ hơn nữa, rất có thể còn trở thành một cái xác lạnh lẽo, vô hồn.
Sống hay chết, phú quý hay bần tiện, trời hay đất, tất cả đều vô cùng mong manh. Khoảng cách vô cùng ngắn ngủi.
Tiên đế
Đường Thừa Nguyên bệnh nặng, trước khi qua đời đã để lại Thánh chỉ, lệnh cho Tề vương Đường Thừa Sóc, thừa tướng Trịnh Dương cùng Định Bắc đại
tướng quân Vũ Văn Khởi và các văn võ bá quan trong triều đưa thái tử
đăng cơ tiếp vị.
Đại quyền
triều chính nhanh chóng rơi vào tay Tề vương Đường Thừa Sóc, nhưng đến
tận lúc này vẫn chưa có ai chịu đưa bàn tay ra kéo vị thái tử yếu đuối,
nhỏ tuổi dắt lên ngai vàng diễm lệ, quyền thế và uy nghi kia.
Mặc dù, ai cũng biết rằng, người con trai thứ được tiên đế Đường Thừa Nguyên yêu thương và trao lại ngai vàng chính là ngài.
Đường Thừa
Nguyên trước kia đã rất nhiều lần bế ngài trên đùi, ngồi trên chiếc ngai vàng ngự trên cao vót, uy nghi, bề thế kia, muốn cho các thần tử thấy
đứa con yêu thông minh tuyệt đỉnh của mình.
Lúc đó,
không chỉ tiền triều mà ngay cả hậu cung, mọi người đều đánh giá ngài vô cùng xuất chúng, tài giỏi. Một thần đồng trong hiện tại, một quốc vương trong tương lai. Một đế vương bẩm sinh, tiền đồ xán lạn, rực rỡ vô
ngần.
Ngay bản
thân Đường Thiên Tiêu cũng cho rằng, đây không phải là lời đồn thổi vô
căn cứ, không phải hoang tưởng mà là lẽ đương nhiên và điều tất yếu này
trong thực tế có được là vì phụ hoàng của ngài là một Hoàng đế, hơn nữa
còn là Hoàng đế nắm thực quyền trong tay, cho nên con trai của ngài mới
đường đường chính chính nhận được lời khen ngợi, đánh giá cao của tất cả mọi người.
Ngày nay,
phụ hoàng của ngài chỉ còn là cái xác lạnh lẽo không hồn, đang nằm trên
đại điện, trong chiếc quan tài tối tăm, dưới hàng trăm hàng ngàn những
cây nến trắng, từ từ, từ từ phân hủy.
Chẳng có ai
để tâm đến phụ hoàng. Cho dù trước kia phụ hoàng đã đạp cả thiên hạ này
dưới chân, khiến cho tất cả mọi người phải quỳ rạp, thần phục quỳ dưới
chân mình. Ngày nay, phụ hoàng chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo từ từ
phân hủy theo thời gian, ngay cả việc bình an nhập thổ cũng khó khăn đến vậy!
Những khi
giọt nến rơi xuống càng nhiều, ngài lại ngờ rằng phải chăng phụ hoàng
đang nhỏ lệ xót thương cho bản thân, cho đứa con của mình?
Tất cả những thái giám và cung nữ túc trực, trông chừng đều đang dựa cột trụ nhắm
mắt ngủ gật, ngay cả khi Thái tử chín tuổi lại gần thắp thêm hương, bọn
chúng cũng không hề thức dậy.
Ngài hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là vì sao?
Tất cả những chuyện tày đình này dường như chỉ xảy ra trong thời gian một đêm ngắn
ngủi, đối với ngài mà nói, tất cả xảy ra thật quá đỗi nhanh chóng, quá
đỗi xa lạ và cũng quá đỗi đáng sợ.
Tuyên thái
hậu, người mẫu hậu duy nhất có thể tin tưởng, dựa dẫm lúc này chỉ biết
ôm chặt lấy ngài, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nghiến răng nghiến lợi
chẳng nói một câu nào.
Ngài rời
khỏi linh đường của phụ hoàng, đi trên con đường đen tối, dị thường của
Hoàng cung, theo bản năng, ngài đi về nơi có ánh sáng rực rỡ chiếu ra.
Trước cung Tụy Thưởng, huynh trưởng Đường Thiên Tả đang đá cầu cùng mấy tên tiểu thái giám.
Một đám cung nữ đang đứng vây quanh chỗ Đường Thiên Tả, vỗ tay vui vẻ, hân hoan đếm
số tâng cầu giúp: “Hai mốt, hai hai, hai ba…” Đáng tiếc lúc này quả cầu
bị đá lệch đi, vút qua đầu người rơi xuống bên cạnh chỗ Đường Thiên Tiêu đứng.
Từ trước đến nay, chưa từng có