
đó lấy áo choàng, nhưng ngũ muội đã tận tình như vậy, không nhận thì thật hổ thẹn.
Nghĩ vậy,ta không ngần ngại liền nhận lấy, âu yếm xoa đầu Nhan Hoa :
“ Hoa nhi ngoan, tỷ tỷ đa tạ muội a!”
Nhan Hoa gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta, ta để ý, thấy con bé cứ lặng lẽ nhìn về hướng của Bạch Hàn, liền không khỏi tò mò :
“ Ồ, Nhan Hoa, muội hình như… rất thích Bạch Hàn không?”
“ A… tỷ tỷ, làm sao có thể chứ!Tuyệt đối không có!Muội…. muội…. vốn đã có hôn ước với Đông Hải Nhị Hoàng tử, chỉ còn hai trăm ba mươi năm nữa là thành thân rồi, sao có thể….” Hai bên má của Nhan Hoa ửng hồng, hai cánh tay múa may loạn xạ.
“ Ha ha….” Ta phì cười. Phản ứng của Nhan Hoa cũng thật mãnh liệt đi.
Ta đang định lấy bánh ăn tiếp, thì nghe “ rầm” một tiếng, quay sang đã thấy hai tên nam nhân “ mình đồng da sắt” đã ngã ngồi trên đất, nhưng tay vẫn cầm kiếm , sát khí không hề suy giảm.
Theo quán tính, ta vội vàng chạy lại đỡ Long Phá Nguyệt, hờ hững phủi phủi bụi qua loa cho hắn , nhàn nhạt hỏi thăm :
“ Có bị thương không? Ngươi đánh đại đi, rồi về ăn cơm với ta, này, ăn chút đồ ăn lấy lại tinh thần đi ” Ta tiện tay giơ cái bánh đang gặm dở ra trước mặt hắn, hữu ý mời.
Nhưng đáp lại ta chỉ là cái im lặng, và ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.
“ Sao vậy? Mặt ta… có nhọ à?” Ta ngây ngô hỏi.
Nhan Hoa che miệng cười khúc khích, gân xanh trên trán Long Phá Nguyệt giật giật hai cái, Bạch Hàn chán nản lắc đầu.
Bạch Hàn nhìn ta, ánh mắt lộ rõ sự yêu thương, nuông chiều :
“ Ly nhi, ta rốt cuộc không hiểu vì sao, tam giới lại nói nàng thông minh nữa?”
“ Ngươi nói thế là ý gì?” Ta khó chịu giậm giậm chân, môi bĩu ra.
“ Tỷ tỷ, không thể đưa cho Ma Quân cái bánh ….đã gặm dở dang như vậy được” Nhan Hoa nhịn cười, tốt bụng thì thầm vào tai nhắc nhở ta.
Ta ngẩn ra, sau đó là cười gượng gạo nhìn bọn họ :
“ Ha ha…. Ta quên mất..”
Nhan Hoa dường như định nói gì đó, nhưng không hiểu sao, đột nhiên lại ho ra một búng máu , mặt tái xanh, vô lực khuỵu xuống. Ta hoảng hốt đỡ lấy muội ấy, khẩn trương hỏi :
“ Hoa nhi, muội làm sao vậy?”
Còn chưa kịp trả lời, muội ấy đã lăn ra ngất xỉu. Ta vội bắt mạch, nhận thấy mạch tượng của con bé vô cùng kì lạ, lúc yếu lúc mạnh, vô cùng thất thường. Long Phá Nguyệt thấy vậy, cũng không khỏi nhíu mày, cố gắng lết lại gần gạt ta sang một bên, đưa tay bắt mạch . Song , mày kiếm của hắn cũng cau lại.
Ta định hỏi rốt cuộc là thế nào, thì cảm giác sau gáy nhói lên một cái, tiếp đó là đầu váng mắt hoa, ngã ra đất ngất đi.
Trước khi bất tỉnh, ta còn nghe thấy loáng thoáng bên tai tiếng gào thét của Long Phá Nguyệt, tiếng cười đắc ý của Bạch Hàn.
…
Thiên Ngọc Cung.
Thiên Đế đang cùng các thiên tướng bàn luận kế sách, sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng.
“ Điều khiến bổn quân băn khoăn nhất hiện nay, chính là vì sao Yêu thú Bạch Hàn có thể tách một nửa linh hồn của mình ra khỏi phong ấn, tạo nên một “ người” hoàn chỉnh như Thanh Vũ , lại còn có thể điều khiển cơ thể ấy từ khoảng cách xa, cũng không lộ ra chút sơ hở nào.” Thiên Đế mệt mỏi day day hai huyệt Thái Dương, ánh mắt toát lên vẻ bất lực hiếm có.
“ Mất một nửa linh hồn , hẳn là hắn phải rất yếu, vì sao sau khi thoát ra khỏi phong ấn vẫn mạnh như vậy, thậm chí, yêu lực so với khi xưa còn cao hơn gấp bội!” Nhuận Long tiên quân cũng phụ họa.
Nhưng đáp án vẫn chỉ là những cái thở dài ngao ngán.
Mọi người còn đang rất uể oải, thì một thiên binh chạy vào báo Ngũ công chúa Nhan Hoa vô cớ thổ huyết bất tỉnh, Ma Quân Long Phá Nguyệt trọng thương nặng đến mức toàn thân cao thấp không có chỗ nào là không bị thương, tâm mạch bị đả thương vô cùng nghiêm trọng, lại còn Nhan Ly Nhị Công chúa tâm can bảo bối của Thiên Đế bị Bạch Hàn đánh ngất bắt đi.
Tin tức này gần như là giáng một đòn công kích mạnh mẽ lên người Thiên Đế và các Thiên tướng.
Ngay cả Ma Quân tu vi cao như vậy cũng bị trọng thương , thì Thiên đình bọn họ phải làm sao?
Vương Mẫu nương nương nghe tin Nhan Ly bị bắt, kích động ngất đi.
Thiên đình rơi vào cảnh khốn đốn vô cùng, chỉ còn cách cầu cứu tộc Đông Hải, Bắc Hải và một số nơi khác.
Trong lúc này, ở chốn bồng lai tiên cảnh ở núi Côn Luân, tiếng hét của một nữ tử vang lên, làm chấn động một vùng.
“ Ngươi… ngươi…. !! Cút ra cho ta!”
Ta giận quá hóa thẹn, chỉ tay vào mặt nam tử trước mặt.
Chuyện là thế này, khi ta tỉnh lại, đã thấy hắn gần ngay trước mắt, nhìn ta vô cùng chăm chú, đã thế còn cúi xuống, tiện thể “ gặm” luôn cái miệng nhỏ nhắn của ta.
Hắn thân là một Yêu thú thượng cổ, mà ta thân lại là công chúa của Thiên đình, là một thượng thần, Thần và Yêu khác biệt, sao có thể… sao có thể…
Hơn nữa… đây là nụ hôn đầu của ta…
Trước lời quát tháo của ta, Bạch Hàn chỉ thản nhiên như không, xoay người đi lại cái bàn gần đó ngồi xuống , tiện tay biến ra một ly trà, điềm nhiên uống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ta cắn môi, trong lòng nổi lên lửa giận, chỉ hận không thể xé xác hắn ra thành trăm mảnh!
Chống tay ngồi dậy, ta sờ sờ vào sau gáy, thầm rủa một tiếng, hắn ra tay cũng quá dã man đi, vẫn còn đau ê ẩm!
Ta vươn vai một cái,