Bí Mật Tội Lỗi

Bí Mật Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322620

Bình chọn: 9.5.00/10/262 lượt.

ước hiệu cao quý, nhưng có một trái tim nhân hậu.”

Tước hiệu chẳng là gì với cô, Juliette thầm nghĩ.

“Và cậu ta yêu cô”, bà Larson nói thêm. “Điều đó đáng giá chứ?”

“Anh ấy không yêu cháu”, Juliette khăng khăng. “Anh ấy không thể. Chúng cháu chỉ là bạn bè.” Cô phải tin như thế. Những bức thư của anh chứa đầy các câu chuyện và khoảnh khắc hài hước trong suốt quá trình học tập. Cô phải quên những lời yêu thương anh đã viết cũng như lời hứa hẹn sẽ có ngày cưới cô làm vợ. Tình bạn là tất cả những gì họ từng có.

Nhưng ngay cả thế, cô vẫn nhớ cảm giác bàn tay Paul đặt trên vai mình và vẻ quan tâm của anh. Cô đã đánh mất mình trong chốc lát, ánh mắt anh đưa cô quay lại năm tháng vẫn còn là thiếu nữ.

“Dù cô nói thế”, bà Larson tỏ ra không mấy bị thuyết phục. “Nhưng cô đã bắt được khăn choàng của chị mình. Tất cả chúng tôi đều tin cô là người tiếp theo kết hôn. Hoặc là với bác sĩ Fraser hoặc với một anh chàng quý tộc mà mẹ cô lựa chọn, chẳng ai nói trước được.”

“Không, cháu sẽ không lấy chồng.” Cô chẳng quan tâm tới quan điểm mê tín dị đoan đến vô lí của họ. Cô từ chối kết hôn và không thể để ai thuyết phục mình làm chuyện đó được.

“Người dân MacKinloch có một vụ cá cược rằng mùa hè tới, bác sĩ Fraser sẽ là chồng cô. Cũng có thể đó là sự thật.” Vẻ mặt tự mãn của bà quản gia đủ khiến Juliette nổi giận đùng đùng.

Paul đã nói gì với những người nông dân đó hay khoa khoang gì về bọn họ chăng? Anh ấy phải biết nên làm gì tốt hơn chứ!

“Có lẽ cô nên nói chuyện với cậu ta”, bà Larson gợi ý. “Cậu ta ở bên ngoài, đang nói chuyện với MacKinloch.”

Ý nghĩ đầu tiên của cô là gạt phắt đi. Nhưng… nếu anh ấy đã nói gì đó với người khác thì sao? Cô nghĩ lần vừa rồi mình đã thể hiện rất rõ ràng quan điểm của bản thân, nhưng có lẽ cần phải có thời gian để đảy suy nghĩ rất kiên quyết về hôn nhân ra khỏi đầu Paul.

Cô mượn chiếc khăn choàng của bà quản gia, nói thêm “Cháu sẽ trở lại trong vòng một giờ nữa.”

Bà Larson gật đầu. “Yên tâm, tôi sẽ không nói với phu nhân Lanfordshire cô đã đi đâu, nếu đó là điều cô đang lo lắng. Hãy cẩn thận, được chứ?” Juliette gật đầu, chân đã bước ra ngoài phòng ngủ khi bà quản gia nói với theo, “Tôi nghĩ nếu nhanh chân, cô sẽ tìm được cậu ta.”

Juliette xuống cầu thang, hướng về cửa chính. Như bà Larson đã nói, cô trông thấy bác sĩ Fraser cùng MacKinloch. Hai người đang tranh cãi, dù không nghe được những gì anh nói, nhưng cô thấy rõ bầu không khí căng. Cô nhíu mày, băn khoăn không biết họ đang bát đồng về chuyện gì. Hai người đàn ông chia tay nhau, bác sĩ Fraser đi về dãy chuồng ngựa trong khi MacKinloch tụ họp với đám nông dân đang dựng lều trên đất của công tước.

Cô chờ đợi trong ít phút, không chắc có nên gặp anh không. Trời đã khuya, có thể anh sẽ hiều nhầm mục đích của cô. Chợt giọng của mẹ cô vang lên từ phía sau, đồng thời cánh cửa mở ra.

Trước khi Beatrice kịp trông thấy, cô chạy về phía chuồng ngựa khuất trong bóng tối. Trong khoảnh khắc, cô đã đứng ở cửa, cố làm dịu tiếng thình thịch của nhịp tim. Chẳng có lý do gì phải e sợ nói chuyện với Paul.

Cô tìm thấy anh đang đứng cạnh mấy con ngựa. Mùi khói trộn lẫn mùi động vật tỏa ra trong không khí lúc cô bước vào. Tóc Paul rối tung, một mớ bù xù xén ngắn quá tai. Áo khoác phanh ra, tay áo được vén cao. Lúc này, anh đang chải lông cho một con ngựa như để thả lỏng cơ thể bằng một hoạt động không phải suy nghĩ.

“Cám ơn anh đã cố gắng dập lửa giúp chúng em”, cô lên tiếng, không biết phải mở đầu thế nào. Những lời nói được chuẩn bị kỹ cùng tất cả lý do vì sao anh cần phải từ bỏ tình bạn của họ cứ tắc nghẹn trong cổ họng cô.

“Anh rất vui được giúp đỡ.” Paul không quay lại phía cô mà dán chặt ánh mắt lên mấy con ngựa. Một lúc lâu, cảm giác khó chịu tăng dần đến khi cô nghĩ đến chuyện rời đi.

“Em đã không trả lời thư anh năm ngoái”, anh lên tiếng, cuối cùng cũng quay sang đối diện với cô. Mỗi bước anh đến gần, cảm giác tội lỗi của cô lại tăng thêm. “Em đã không viết thư cho anh trong nhiều tháng. Không chỉ từ khi anh cầu hôn em.”

Chính là nó. Cơ hội mà cô chờ đợi, để ngăn cản anh suy nghĩ sâu xa hơn đã đến. “Điều đó có vẻ không đúng.”

Nhưng không phải thế. Chẳng lời nói nào có thể xóa bỏ sai lầm của cô cũng như thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ. Cô đã trả bưu phí để nhận toàn bộ thư anh gửi… nhưng lại không đủ can đảm để đọc những lá thư gần đây. Những lá thư trước, anh kể về trường học và cô cảm nhận được


Polaroid