
"
Cô xoay người đưa lưng về phía anh.
Tề Thiên Kiêu không bỏ đi, anh dang tay ôm lấy cô.
"Tề Thiên Kiêu!" Cô giãy dụa, lại không đẩy được tay anh ra, cô tứcgiận tới mức dùng chan đa anh, cắn anh, lại chỉ nhận được cái ôm càngdùng sức của anh.
"Thực xin lỗi, Bối Nhã, thực xin lỗi..." Anh không ngừng nói bên tai cô.
Cô không ngừng, chỉ là không ngừng giãy dụa, đa anh đanh anh cắnanh, cánh tay anh toàn là vết cắn do cô để lại, thâm tím rớm máu.
Ma anh, còn đang xin lỗi bên tai cô.
Cô chậm rãi dừng động tác, vừa mới kích động nên ngực cô phậpphồng không ngừng, thở dốc không thôi.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Tiếng thầm thì bên tai làm cô nhắm mắt lại, cắn cắn môi, cô xoay người,mở miệng cắn môi anh.
Môi mỏng bị cô cắn đến chảy máu, Tề Thiên Kiêu vẫn không phảnkháng, chỉ trầm tĩnh nhìn cô, giống như một cậu bé phạm lỗi, muốn xin côtha thứ.
Cô không nhìn anh, cúi đầu hướng gáy anh dùng sức cắn một cái.
Anh ôm cô, mặc cho cô cắm, ham răng cắm vào thịt, mặt anh không đổisắc, cho dù cô cắn thật sự rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nề nang gì.
Rất lau sau đó, An Bối Nhã mới buông ra.
Cổ anh sớm bị cô cắn đến chảy máu, dấu răng lõm vao thật sâu.
"Tôi không cần anh nói xin lỗi." Khuôn mặt cười oán hận, cô cúi đầunói.
"Ừm!" Anh đap nhẹ.
"Vì sao bây giờ mới tới tìm tôi?"
"Em bảo anh đừng tìm anh." Giọng anh ẩn chứa chút uất ức. Cô bảoanh đừng tìm cô, anh đanh phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lời anh nói lại rước lấy một nhát cắn của cô.
"Anh lại nghe lời như vậy từ bao giờ thế?" Bảo anh đừng tìm anh liềnthực sự không tìm, trước kia cô bảo anh yêu cô, sao anh lại không yêu cônhỉ!
"Thực xin lỗi..." Nhận lỗi lại rước lấy nhát cắn tức giận của cô.
"Cũng bảo anh đừng giải thích mà!" Không phải nghe lời sao? Bây giờlại không nghe lời rồi.
Tề Thiên Kiêu há mồm, lại yên lặng đem những lời muốn nói nuốt vào,anh biết cô cáu kỉnh với anh, không sao, anh để cô ầm ĩ.
Chỉ cần cô chịu để ý đến anh, anh tùy cho cô cắn.
"Không phải lỗi của anh." Một lát sau, An Bối Nhã rầu rĩ nói.
"Ừm!" Anh biết cô chỉ chuyện đứa bé, ánh mắt hiện lên ý dịu dàng.
Cô gái này, từ trước đến nay sẽ không sẵn sang đổ lỗi cho anh.
"Năm năm, anh có nhớ tôi không?"
"Có!" Rất nhớ rất nhớ.
"Có làm chuyện xấu không?"
"Không có." Năm năm nay một nửa phụ nữ anh cũng không dính.
"Trong nhà ổn không?"
"Có!" Anh chung sống với ba mẹ không tồi, tuy rằng ông cụ bất cứ lúcnao có cơ hội cũng lạnh lùng trao phúng, nhưng ông cũng lớn tuổi rồi, anhkhông so đo với ông.
"Anh chỉ biết có thôi a?" Cô không hai lòng đấm anh.
Anh nở nụ cười, "Bối Nhã, gả cho anh nhé?"
Cô ôm cổ anh, không nói lời nao, ma anh cũng không vội, liền ôm cô,lẳng lặng chờ đợi.
Rất lâu sau, cô mới cúi đầu nói bên tai anh "Được."
Rồi ôm chặt anh -- hoàng tử của cô. Hoàng tử tự cao tự đại kia sống tại tòa lau đai của mình, xung quanh là
quốc vương ngoan cố, hoàng hậu kiêu ngạo, còn có công cả chúa xinh đẹp.
Mà cô, là một phù thủy xấu xa luôn dõi theo hoàng tử.
Cô yêu hoàng tử -- tuy rằng hoàng tử kia cá tính tệ, miệng lưỡi caynghiệt, hơn nữa chỉ biết trưng ra khuôn mặt như tảng băng.
Nhưng cô biết, hoàng tử rất đơn độc, cô luôn nhìn anh, cô hiểu sự côquạnh của anh.
Cô muốn anh sẽ không cô đơn nữa, cô muốn anh thuộc về cô.
Để có được anh, cô không tiếc gì hết.
Cô quyến rũ anh, dùng hết sức có thể mà quyến rũ anh.Cô khiếnhoàng tử hứng thú, nhìn bộ dang đã thích rồi còn giả bộ của hoàng tử, côcười trộm sau lưng.
Cô giăng một cai lưới, anh là con mồi trong lưới của cô.
Cô muốn anh chú ý, muốn cho anh biết, không phải cô chỉ có anh. Cônhư gần như xa, khiến anh không thể nắm bắt được cô.
Cô ôm vương tử, cố ý để cửa hé mở, để hoàng hậu cao ngạo thấy.
Cô không chịu nổi vương tử trốn tránh trong lớp vỏ của bản thân, tòalau đai yên lặng như như day cung kéo căng, cô tự động chặt đứt dâycung.
Cô muốn dồn ép anh, cô muốn anh không thể trốn tránh, cô muốn anhnghiêm túc nhìn cô –
Dù cho, phù thủy xấu xa cũng bị thương.
Liếm miệng vết thương, cô chờ đợi –
Chờ đợi, hoàng tử gõ cánh cửa nơi cô, chờ đợi, hoàng tử tự mình tìmđến, chờ đợi, tự anh lọt lưới.
Mà cô, buộc chặt dây, nhìn con mồi cuối cùng cũng bắt được -- khôngthả.
Tề Thiên Kiêu lẳng lặng nhìn nhật kí trên tay, sắc mặt bình thản.
"Anh đang xem gì thế?"
An Bối Nhã đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày nhìnanh.
Tề Thiên Kiêu ngẩng đầu---- cô mặc ao cưới màu trắng, lộ ra bả vaimảnh khảnh, dưới làn váy trắng ngắn bồng bềnh, la đôi chan xinh đẹpkhiến đan ông dừng bước.
Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn.
Tề Thiên Kiêu buông nhật kí. Bản nhật kí nay đột nhiên xuất hiện trênbàn anh, anh biết, la cô để đó, cô muốn cho anh biết, cô đã lam gì.
Sau đó, xem phản ứng của anh.
"Không có gì." Anh đi về phía cô, ôm cô dâu của anh, nhìn ánh mắtbướng bỉnh của cô, anh cười, từ từ cúi đầu.
"Nay! Cưng ơi, anh đã nói anh yêu em chưa nhỉ?"
"Chưa." Hôm nay chưa ma.
"Đúng thế à?" Anh nói nhỏ, hôn lên cánh môi mềm mại, "Anh yêu em,phù thủy hư hỏng của anh."
Hoàng tử không thuộc về công chúa, mà thuộc về cô -- phù thủy củaa