
hồi phục chức năng củacô cũng hoan thanh.
Sau đó, cô đến chi nhánh công ty ở New York, mỗi bộ phân làm việc bathang, cô dùng năng lực của bản than để đồng nghiệp thừa nhận cô, saukhi cô tới đó, lượng buôn ban hang năm của chi nhánh công ty tăng cao.
Hiện tại, cô la giam đốc điều hành của chi nhánh công ty, mặc dù mớihai mươi lăm tuổi, nhưng khôn khéo giỏi giang, quản lý công ty vô cùngtốt.
Ngay cả tạp chí thương mại cũng phỏng vấn cô, dù sao tuổi trẻ nhưvậy, một cô gai phương đông lam giam đốc điều hanh cũng hiếm thấy.
Duyên phận với nam giới của cô cũng tốt lắm ---- anh không ngại cáinày, cô bây giờ, tự tin xinh đẹp, chói mắt như anh mặt trời, đẹp đến kinhngười.
Tề Thiên Kiêu nhìn tấm ảnh trên tay.
Cách mỗi tháng, ảnh chụp của cô sẽ được gửi đến tay anh, mỗi góc độđều là ảnh chụp lén, anh chỉ có thể nhờ vào những thứ như vậy nhìn cô.
Trong ảnh chụp, cô từ xe bước ra, một người đan ông giữ chặt tay cô, côhơi ngạc nhiên, quay đầu, nụ hôn của người đan ông đúng lúc dừng trênmôi cô.
Anh nhận ra tên kia ---- Jess, tên nhóc nhà Brown.
Gần đay cô thường đi chung với Jess, ngay cả báo chí tạp chí cũng đưatin về chuyện xấu của hai người, khiến anh vừa nhìn liền thấy chướng mắt.
So với sự đao hoa rực rỡ của cô, năm năm nay anh trai lại không chútmảy may gợn sóng, việc hủy bỏ đính hôn với Lina tuy rằng gây chấn độnglớn một chút, nhưng anh không trả lời bất cứ điều gì, dần dà, mọi chuyệncũng phai nhạt đi.
Anh tập trung vào sự nghiệp, coi như không thấy những cô gái yêuthương nhớ nhung mình, năm năm qua, ngay cả một chuyện phong nhãanh cũng không có.
Ma cô, ngược lại rất sung sướng ha!
Tề Thiên Kiêu nhếch môi, dứt khoát muốn xé vụn bức ảnh trong tay,muốn bắt sống tên nhóc nhà Brown rồi làm thịt.
"Đang thương chưa kìa! Lại nhìn ảnh chụp rồi" Tề Duy Đức vao thưphòng, ông ngậm tẩu thuốc, ung da ung dung.
Tề Thiên Kiêu không muốn để ý đến ông. Từ sau khi An Bối Nhã rời đi,mỗi khi nắm được cơ hội, ông sẽ cười nhạo con trai mình.
Nhìn đứa con sắc mặt khó coi, trong lòng Tề Duy Đức hừ lạnh.
Đang đời, lúc người ta ở thì không biết trân trọng! Bây giờ người tachẳng cần rồi! Hối hận sâu sắc? Không còn kịp nữa!
Tề Duy Đức nhả khói, con trai không để ý tới ông, ông cũng chẳng hềgì, tự mình ngồi vào ghế, vô cùng dương dương tự đắc mà lẩm bà lẩmbẩm, "Nghe nói gần đay tình cảm giữa Bối Nhã và con trai nhà Brown tốtlắm, thực sự không tồi, ba cũng thích tiểu tử nhà Brown kia, ít nhất so vớitên vô lại nhà ta thì tốt nhiều!"
Ông liếc con trai một cái, gõ gõ tẩu thuốc, "Dù con có làm thế nao đichăng nữa mọi chuyện cũng không thay đổi đau, Bối Nhã người ta sớmmuộn gì cũng la của nhà Brown thôi"
"Ông xã, ông đã khỏe lắm rồi đấy!" Carleen ở cửa chợt nghe lời nói nhưxát muối của chồng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, tiến vào nóigiúp con.
Năm năm nay tình cảm giữa bà và chồng ngày càng tốt, bà hạ điệu bộxuống, chủ động giải thích với chồng, mà chồng cũng bắt đầu lại với bà.
Lúc này bà mới biết trước đay của Bối Nhã nói đúng, ba chưa từng trảgiá hay cố gắng gì cho cuộc hôn nhân này, bà chỉ biết kiêu ngạo mà cố giữthể diện, mãi đến lúc bỏ kiêu ngạo xuống, bà mới biết bà sẽ nhận đượcnhiều hơn.
Ba cũng cố gắng xay đắp tình cảm với con, đã không còn như trước,lạnh nhạt như băng, không chút yêu mến.
Đương nhiên, nếu Bối Nhã ở đay thì cang tốt hơn.
"Thế nao? Anh đau có nói sai." Tề Duy Đức hừ lạnh, "Đúng rồi, vừa nãyai gọi điện tới vậy?"
Carleen liếc về phía con, ‚La nha Brown."
Bà thấy lông mày con trai khẽ động.
"Nhà Brown? Gọi tới làm gì?" Tề Duy Đức hỏi, thấy con trai cau mày,ông liền vui mừng trong lòng.
Carleen lại do dự, "Thì..." Bà lại nhìn con, "Bọn họ gọi tới, muốn để BốiNhã và con trai họ đính hôn trước."
Tay Tề Thiên Kiêu chậm rãi siết chặt, bức ảnh bị anh vo thành một nắm.
"Đính hôn?" Tề Duy Đức kinh ngạc hoảng hốt, "Nhanh vậy sao? Em đãgọi điện hỏi Bối Nhã chưa? Ý nó thế nào"
"Rồi! Em đương nhiên gọi rồi, Bối Nhã nói, nó không có ý kiến..."
Rầm!
Tề Thiên Kiêu trong nháy mắt đứng bật dậy, ghế dựa dưới than vì độngtac đột ngột của anh mà ngã ra sau, anh không nói một câu, rời khỏi thưphòng.
Con trai đi rồi, Tề Duy Đức liền vui vẻ cười to.
"Anh nha!" Carleen không vui nhìn chồng, nhưng cũng không nhịnđược mà khẽ cười, "Đùa giỡn con như vậy có được không?"
"Có gì không được!" Tề Duy Đức hừ một tiếng, hoàn toàn nản với contrai, "Bằng không để nó tiếp tục nhìn ảnh chụp năm năm nữa à?"
Thật vô dụng, Bối Nhã bảo nó đừng đi tìm liền thực sự không đi tìm,thế ma la đan ông a?
"Nó có thể chờ, lão gia nay cũng không thể chờ." Ông vẫn còn muốn bếcháu mà!
Đay la, Tề Duy Đức giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên.
"Sao thế?" Trang cười của chồng khiến Carleen cảm thấy ù ù cạc cạc.
"Carleen nay, anh nghĩ trước đay Bối Nhã đã nói một câu với anh."
"Nói gì cơ?"
Tề Duy Đức cười ha ha, nháy mắt mấy cái với vợ, "Con bé nói, nó sợ làđến lúc đó đứa con ngu ngốc nhà ta sẽ khóc lóc cầu xin nó trở về."
***
"Cam ơn đã đưa em về" An Bối Nhã quay đầu mỉm cười với Jess. mởcửa chuẩn bị xuống xe.
"Bố