Disneyland 1972 Love the old s
Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322643

Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.

ử tốt hơn gì đó, ban đầu các người nếu đã tiếp nhận vụ của tôi, cho dù phải đào sâu ba thước, cũng nhất định phải tìm ra cô ấy cho tôi, nếu không tôi liền đập vỡ bảng hiệu vàng của các người!"

Vệ Đoan đúng lúc từ bên ngoài thư phòng đi qua, không ngờ Diệp tiểu tử luôn luôn thành thạo, cũng sẽ có thời điểm mất khống chế như vậy, anh chờ cậu ta cúp điện thoại, mới đẩy cửa ra đi vào.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Hân Dương vừa ngẩng đầu lên lại vội vã hạ mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ Đài Bắc tìm kiếm chỗ bỏ sót.

Vệ Đoan đôi tay ôm ngực: "Có lẽ. . . . . . Đường đại tiểu thư đã trở về rồi?"

Diệp Hân Dương chợt đứng lên, dùng lực quá lớn, cái ghế phát ra âm thanh kịch liệt ngã trên mặt đất.

Vệ Đoan bị loại ánh mắt giống như ăn thịt người kia của anh hù dọa, chần chờ một chút, mới nói: "Cậu không cảm thấy không bình thường sao? Đường tiên sinh vừa biết được tin Đường Y Nặc mất tích, liền chạy tới chỗ chúng ta ầm ĩ náo loạn một trận, ngày hôm sau lại thần kỳ không có động tĩnh, chúng ta đến Đài Bắc không có bao nhiêu thời gian, chưa quen cuộc sống nơi đây, nhưng Đường tiên sinh là nhân vật hô một tiếng trăm người dạ ở thành phố Đài Bắc, nếu như ông ấy chịu ra mặt, hiệu suất nhất định lớn hơn chúng ta, nhưng vì cái gì ông ta muốn đem việc tìm kiếm Đường Y Nặc toàn bộ tạm thời ủy thác cho cậu, hơn nữa mấy ngày nay không gay gắt không nóng nảy, cũng không còn quấy rối cậu?"

"Sao cậu không nói sớm!" Diệp Hân Dương đá văng cái ghế cản đường ra, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài.

Vệ Đoan ngăn ở cửa, "Đường tiên sinh sẽ không nói cho cậu biết."

Hung hăng đá một cước vào vách tường, Diệp Hân Dương giống như một con sói ngoan cố chống lại, phát ra tiếng gào thét bi thương tuyệt vọng: "Tớ không quản được nhiều như vậy, hiện giờ trong đầu tớ tất cả đều là bóng dáng của cô ấy, sắp nổ tung rồi!"

Muốn gặp mặt cô, sau đó ở thời khắc quan trọng nhất nói cho cô biết, anh thích cô, rất thích rất thích, từ nhỏ đã thích cô rồi.

Diệp tiểu tử trong trí nhớ ôn hòa lạnh nhạt, tính tình trầm tĩnh không gợn sóng, cho dù lúc trêu cợt người khác cũng luôn là một bộ dáng không chút để ý, hời hợt, dường như chưa từng gặp qua biểu tình nóng nảy quyết liệt như vậy.

Vệ Đoan chỉ trầm mặc một giây, nói: "Trạng thái của cậu không thích hợp lái xe, tớ làm tài xế cho cậu, đi thôi."

Nghe tiếng cửa mở “Ba” ở sát vách, Đường Y Nặc vội vàng chạy tới cửa sổ.

Ước chừng ba phút sau, một chiếc xe quen thuộc từ từ lái ra khỏi tòa cao ốc.

Cô đi theo Diệp Hân Dương, từ Lệ Giang trở lại Đài Bắc, nhưng vẫn không hiểu nổi gần đây anh đang bận những việc gì, giống như đang tìm người nào đó, bận rộn đến độ sứt đầu mẻ trán, cả người cũng gầy đi một vòng.

Anh ghét cô bao nhiêu, trong lòng cô hiểu rất rõ, đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho là anh đang tìm mình, nhưng anh rốt cuộc đang bận cái gì đây? Nhìn bộ dạng anh tiều tụy như vậy, thật là muốn xông ra giúp anh một tay, đã nhờ cha rồi, cha cũng đáp ứng dị thường sảng khoái, nhưng lại chậm chạp chưa cho cô một câu trả lời chắc chắn, anh Diệp rốt cuộc đang bận cái gì đây?

Đường Trung Đường lúc này đúng là vô cùng quyết tâm, bất kể Diệp Hân Dương mềm giọng cầu xin giúp đỡ, hay là mắt lạnh uy hiếp, đều bất vi sở động (là không bị thuyết phục), lên tiếng phủ nhận chính mình biết tung tích của con gái.

Đối với người cứng mềm đều không ăn như vậy, Diệp Hân Dương chỉ có thể không công mà trở về.

Đường Trung Đường nhìn bóng dáng chán nản rời đi của bọn họ, không khỏi thở dài một cái, ông không biết mình làm đúng hay không.

Tiểu Nặc dường như không biết Diệp Hân Dương giống như nổi cơn điên đang tìm con bé, nó chỉ nói, nếu như anh Diệp hỏi, thì nói nó đã ra nước ngoài học chuyên sâu rồi.

Lúc ấy thái độ của con bé coi như là thản nhiên, trừ bỏ hai mắt ảm đạm không có ánh sáng cùng sắc mặt tái nhợt.

Đường Trung Đường không thể phủ nhận, trong lòng ông đối với Diệp Hân Dương sinh ra hận, đây là con gái ông một tay nâng niu nuôi lớn, ngay cả giọng nói nặng một chút cũng không nỡ, lại bị cậu ta làm tổn thương thành như vậy, một bộ dạng thất hồn lạc phách vẫn còn miễn cưỡng tươi cười, cho nên ông không có đem lời của Tiểu Nặc nói lại cho Diệp Hân Dương, cũng không nói cho con bé biết chuyện cậu ta đang tìm nó, thậm chí còn uy hiếp và cho tiền văn phòng thám tử mà Diệp Hân Dương tìm, muốn bọn họ không được tiết lộ một chút xíu tin tức nào của Tiểu Nặc cho Diệp Hân Dương.

Ông nhìn Diệp Hân Dương bôn ba khắp nơi, lại nhìn Đường Y Nặc dọn đến căn hộ sát vách nhà cậu ta.

Tối hôm qua không kiềm chế được, len lén chạy đến chỗ ở của Tiểu Nặc, nhân lúc con bé pha cà phê cho ông, ông lặng lẽ động tay đông chân một chút với cái giá đỡ kính viễn vọng kia, ông nghĩ, bất kể trong lòng ông có bao nhiêu căm tức, cũng không muốn thấy hai đứa tiểu bối lại hành hạ nhau như thế nữa, chuyện của bọn nó, vẫn là do chính bọn nó hóa giải đi!

Ở cửa sổ đợi hơn ba tiếng, rốt cuộc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

Vì có thể rõ ràng hơn nhìn thấy bọn họ, cô bắt đầu điều chỉnh cái giá đỡ của kính viễn vọng, bất ngờ chính là, cái giá đỡ