
ông bao giờ làm chuyện gì để mình
phải hối hận.”
Hạ Anh Đông lúc này mới chú ý tới vết sẹo trên cổ tay
phải của cô, đang muốn hỏi thì nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Từng
Lương Ngọc mang theo đồ ăn trở về.
“A Đông, cậu tỉnh rồi à? Có khá hơn không?” Từng Lương
Ngọc thân thiết hỏi.
“Có ạ, cám ơn bác gái.”
“Không cần khách khí, xem như chúng ta có duyên với
nhau đi.”
Hạ Anh Đông chân thấp, chân cao tiến lên hỗ trợ đem
thức ăn đi vào phòng bếp, Mạc Tử Nhân thì chậm một bước.
“Cám ơn, cậu thực ngoan ngoãn.”
Bởi vì hành động nho nhỏ này mà lại được tán thưởng
làm anh có chút tội lỗi.
Từng Lương Ngọc nhìn thấy con gái, hồ nghi hỏi: “Tiểu
Nhân, sao con còn không đi làm đi?”
“Con nghĩ trong nhà có bệnh nhân, tự mình cũng có chút
mệt mỏi, nên muốn xin nghỉ.” Đối với người cướp đi công việc của mình, nàng có
chút mất hứng, mở miệng nói.
“Con chiếu cố A Đông cả đêm cần phải nghỉ ngơi. Vậy
con nghỉ trước đi, nấu xong cơm trưa mẹ sẽ gọi.”
“Mẹ, con giúp mẹ.”
“Không cần a! Một mình mẹ sẽ mau hơn, con đi ngủ một
chút đi, không xong a~, mẹ quên mua gạo rượu rồi.”
Mạc Tử Nhân nhanh chóng hỏi: “Để con đi, muốn mấy
bình?”
“Một chai thôi, vậy con nhanh nhanh trở lại, mẹ muốn
làm canh cá cho A Đông ăn”
Nguyên lai là vì “Người nào đó”, nhiệt tình của cô thoáng
cái liền giảm xuống một ít. “Được”
Chờ sau khi Mạc Tử Nhân rời đi, Hạ Anh Đông mới mở
miệng. “Bác gái à, nhà này chỉ có hai mẹ con bác thôi sao?”
“Chồng của tôi làm ca đêm, nên buổi chiều sẽ trở lại
ăn cơm.”
Hạ Anh Đông nhìn ra tình trạng kinh tế nhà này không
tốt lắm, bất quá những người ở đây không nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt họ luôn
tươi tắn, có vẻ cảm thấy phi thường đầy đủ. “Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho
mọi người.”
“Đừng nói như vậy, có thể trợ giúp cậu là chuyện tốt.
Nếu cậu mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, nấu xong tôi sẽ đi gọi cậu.”
“Cám ơn, đúng rồi bác gái, con thấy trên tay Tiểu Nhân
có thương tích, chuyện gì đã xảy ra?”
Nghe anh nhắc tới chuyện này, Từng Lương Ngọc không
khỏi lộ ra sắc mặt tiếc hận. “Việc này nói rất dài dòng, hồi học cao trung,
Tiểu Nhân có một người bạn rất thân, cô gái kia cũng rất thích vẽ tranh, hai
đứa thường xuyên đại diện cho trường tham gia thi đấu, Tiểu Nhân thành tích khá
hơn một chút, nên luôn đứng nhất ….”
“Lòng tự trọng của cô bé kia rất mạnh, về sau càng trở
nên cực đoan, cộng thêm trong nhà đối với nó rất nghiêm khắc, làm rất căng, có
một lần, trong phòng học nó làm náo loạn cả nên, la hét là muốn tự sát, lúc
thấy Tiểu Nhân, nó liền bức Tiểu Nhân tự hủy tay mình, nếu không nó sẽ nhảy
lầu……”
“Cho nên Tiểu Nhân làm thương tổn chính mình?”
Từng Lương Ngọc gật gật đầu.
Hạ Anh Đông tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng
không khỏi run lên, một cái cô gái muốn tự hủy tay mình, khẳng định có dũng khí
rất lớn. Cô thích vẽ tranh như thế lại bị vội vã hủy đi cánh tay của mình, cảm
giác đau khổ này người ngoài nhất định là khó có thể hiểu rõ.
Vì vậy đối với Mạc Tử Nhân, anh lại thêm vài phần đau
lòng. “Đúng rồi, bác gái, tối nay con sẽ rời đi.”
Từng Lương Ngọc cố ý không hiểu lời hắn “Cậu không cần
đi nhanh như thế, tạm thời không có nguy hiểm.”
“Có con ở đây, hai người sẽ không tiện, với lại người
nhà của con cũng đang lo lắng.”
“Nói cũng phải, nếu như có tấm lòng hiếu thuận đừng để
bị thương nữa, cha mẹ của cậu sẽ rất lo lắng.” mẹ của Tử Nhân lại nhắc nhở.
“Cám ơn bác gái.” Hạ Anh Đông cũng không muốn nói đến
chuyện cha mẹ mình, liền xoay người trở lại trong phòng.
Bọn
họ cuối cùng đều là người xa lạ, có một số việc không cần phải nói nhiều, ngày
hôm nay sau có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ ân tình
của họ…… Càng nhớ rõ hành động dù rất sợ hãi cũng kiên trì phải trợ giúp ấy của
cô, cô gái của hắn.
Hạ Anh Đông không biết
mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối.
Anh đi vào trong phòng
khách, chuông đồng hồ chỉ 8 giờ, một bàn thức ăn tựa hồ không có người động
đến; gian phòng của Mạc Tử Nhân vẫn còn sáng đèn, anh đi tới trông thấy cô vẫn
còn vẽ, chỉ là cảnh cô đang vẽ giống như một bức tranh.
Anh gõ cửa “Như thế nào
lại không ăn cơm?”
Mạc Tử Nhân ngừng tay
lại, hai vai khẽ rũ xuống, đầu cúi xuống, không có xoay người lại.
Hạ Anh Đông đoán rằng có
vấn đề — chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?!
Anh vội vã đi đến trước
mặt cô, buổi chiều chào đón anh vẫn còn cùng anh tranh cãi cười đùa, sao ánh
mắt cô lúc này mang vẻ ưu sầu, vẻ mặt rất lo lắng.“Làm sao vậy?” Anh
phát giác được một tia không thích hợp.
Mạc Tử Nhân nhìn anh một
cái, đáy mắt ưu sầu vẫn không thay đổi “Ba của tôi còn chưa có trở lại…… Vừa
rồi mẹ tôi gọi điện thoại tới công ty hỏi, mới biết được ba của tôi ngày hôm
qua căn bản không có đi làm; Bởi vì ông làm việc này chỉ là tạm thời, người của
công ty đơn thuần cho là ngày đó ông không muốn làm nữa, nên cũng liền không có
báo cho chúng tôi biết.”
“Mẹ cô đâu?”
“Mẹ tôi đến công ty xem
sự việc như thế nào.” Cô cũng muốn đi, nhưng có thể bởi vì trong nhà còn có
anh, mới nhất định ph