XtGem Forum catalog
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324505

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

nữa đi càng đảm bảo an toàn cho các cô."

Mọi người đều biết sau khi anh về nước vẫn không mua xe, bây giờ có người nguyện ý đài thọ tiền xe, đương nhiên Karen đáp ứng ngay lập tức.

Tôi và Karen đưa ai về trước cũng như nhau, đều không thể tránh khỏi việc quay ngược trở lại. Tôi và cô ấy cùng nhường nhau, nói đưa đối phương về trước, Karen đương nhiên là khách khí, còn tôi thì vì... tư tâm, động lực của hai người hoàn toàn khác nhau đương nhiên thái độ quyết liệt cũng khác hẳn nhau, thấy tôi chuẩn bị thắng, Tống Dực đã thay bọn tôi quyết định : "Đưa Armanda về trước đi !"

Tim tôi thoáng đập mạnh một nhịp, đuôi mắt hơi liếc về phía anh, nụ cười của anh vẫn giống hệt như cũ, không có chút gì khác thường. Cho dù lòng tràn đầy thất vọng, tôi cũng chỉ đành chịu. Thiếp có lòng, nhưng chàng vô ý, rốt cuộc tôi cũng không thể trách được người ta không hiểu phong tình, dù sao Karen cũng là trợ lý riêng của anh, có thể coi là người nhà một nửa rồi, anh làm như vậy, mới đúng đạo đãi khách.

Cho dù lý trí đã tự biện giải như vậy, nhưng dù sao trong lòng cũng có chút vướng mắc, anh đang đối xử với tôi giống như một người khách mà thôi!

Sau khi xuống xe, lịch sự chào từ biệt bọn họ xong, việc thứ nhất là gọi điện cho Ma Lạt Năng : "Mình buồn chán quá, muốn uống rượu."

"Mẹ của con ơi, con đang ở nhà cha mẹ con, không đi được." Thanh âm của Ma Lạt Năng thấp tới hết mức có thể.

Bất đắc dĩ tôi chỉ đành ngắt điện thoại, định lên lầu, nhưng vẫn thấy khó chịu, rốt cuộc lại chạy ra ngoài ngõ, gọi một chiếc taxi, một mình chạy thẳng tới quán rượu gần đó.

Quán rượu này cũng chẳng phải cái quán rượu nổi tiếng gì cho cam, đường vào cũng không thuận tiện lắm, nên tuy là ngày cuối tuần mà khách cũng chẳng nhiều. Bất quá, tôi thích vì nó yên tĩnh và gần nhà, nên vẫn thường cùng Ma Lạt Năng tới đây uống rượu tán gẫu.

Vừa mới vào cửa, lại phát hiện ra vị trí thường ngồi của bọn tôi đã bị người khác tranh mất, hơn nữa lại là một người quen. Lục Lệ Thành vẫn mặc nguyên bộ đồng phục bóng rổ kia, chẳng qua chỉ khoác thêm một cái áo gió bên ngoài, hành động lúc này của anh ta hoàn toàn không phù hợp với hành động của một người vẫn ưa sạch sẽ.

Anh ta đang lắng nghe tiếng đàn ghita bập bùng, tự rót tự uống. Ở cái quán rượu nhỏ này không ai biết tới anh ta, cảm xúc thật trong lòng anh ta rốt cuộc cũng được thả lỏng ra một chút, trong ánh mắt anh ta không còn những tia sáng sắc bén như mọi khi, mà tràn đầy cô đơn, kèm theo cả những tia thống khổ. Sự thống khổ đó dâng đầy ắp, tựa như nếu không áp chế tốt, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ nhấn chìm anh ta hoàn toàn.

Tôi nghĩ một chút, rồi đi tới quầy bar mua một chai bia, lúc trả tiền, khẽ nói với người bán hàng : "Giúp tôi để ý người kia nhé, nếu anh ta uống rượu say thì đừng cho anh ta lái xe, kêu giúp anh ta một chiếc taxi nhé."

Người bán hàng đáp ứng một cách sảng khoái.

Tôi lặng lẽ rời khỏi quán rượu, cầm chai bia, vừa đi vừa uống, gió lạnh lại kèm thêm bia lạnh, làm người tôi lạnh ngắt như băng từ đầu tới chân.

Tống Dực, xung quanh anh như được bao phủ bởi một lớp mây mù dày đặc, sự thân mật khách khí của anh làm cho người ta nghĩ rằng anh là người dễ thân cận, có điều anh đã dùng chính sự khách khí thân mật của mình để bảo trì cái khoảng cách không xa không gần đối với mỗi người. Mỗi lần tôi nỗ lực tới gần anh, mỗi lần tôi nghĩ rằng mình đã chạm tay vào thành công, anh đã dễ dàng đẩy tôi quay trở lại.

Anh đã không còn là anh nữa. Anh năm đó, nụ cười nơi khóe môi kia cũng không phải dùng để bảo trì cái mặt nạ xa cách, ẩn sâu nơi đáy mắt cũng không phải những u ám không giấu nổi. Có điều anh vẫn là anh, tối hôm nay, anh trên sân bóng rổ, lại giống hệt như bao nhiêu năm về trước, vẻ rạng ngời trong mắt cũng giống hệt người thiếu niên cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời năm nào.

Có điều, tôi cũng không còn là tôi của năm đó nữa, tôi của năm đó, tuyệt không có dũng khí làm hết thảy những việc mà tôi đã làm tối hôm nay. Có điều tôi vẫn cứ là tôi, tôi vẫn thương anh, chỉ có điều nhiều hơn năm đó rất nhiều

Nửa tiếng sau, tôi đẩy cửa vào nhà, tiện tay ném vỏ chai bia vào thùng rác. Vừa bật máy tính xong, cửa sổ chat của Tống Dực chợt nhảy lên.

"Bạn có ở nhà không ?"

"Online không ?"

"Có online không ?"

"Nếu login xin gọi tôi nhé."

Liên tục bốn dòng message, tuy mỗi câu đều rất bình thường, có điều xuất hiện liên tiếp, lại làm cho người ta có cảm giác người gửi đi message cảm thấy thực sốt ruột khi tôi không online.

Tôi vội vàng ngồi xuống : "Ngại quá, em vừa về nhà xong, có việc gì sao ?"

"Không có việc gì cả. Bây giờ đã khuya lắm rồi đấy nhé."

"Tối nay có hoạt động đoàn thể, sau khi hoạt động kết thúc, em lại tới quán bar uống chút rượu."

"Một mình à ?"

"Vâng, một mình."

"Uống vì vui, hay vì buồn vậy ?"

Tôi nghĩ một lúc lâu, rồi mới trả lời : "Vừa vui, lại vừa không vui. Vui là, mặc dù anh ấy và em có như thế nào đi chăng nữa, em vẫn thương anh ấy, không vui là, mặc kệ anh ấy hay em có thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn tiếp tục không thương em."

Một lát sau, mới thấy anh nói