
đỗ ở đó, đột nhiên lại nhớ tới câu " Thật xin lỗi" của anh ta, nếu không phải vì lời đồn đó, thì là vì cái gì ? Bất quá, tôi tuyệt đối không bao giờ đi hỏi anh ta rồi.
Nghe được lời giải thích không chút thuyết phục của tôi, đột nhiên Tống Dực nở nụ cười, nụ cười đó, như ánh mặt trời xuyên qua làn mây đen u tối, làm cho những lo âu bất an của tôi đều tan thành mây khói, những lo lắng trong lòng chuyển dần thành vui vẻ, có điều nụ cười của anh mới vừa lan tới mắt, đã phai nhạt
1.
Trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu từ ngữ để miêu tả cái cảm giác hạnh phúc
Vui vẻ, khoái hoạt, cao hứng, lòng như nở hoa, hoa chân múa tay....
Mang tất cả những từ ngữ đó dồn chung vào một chỗ, may ra mới chỉ biểu đạt được một phần vạn cảm giác vui sướng lúc này của tôi.
Tống Dực đúng là vị thủ trưởng tốt nhất mà tôi từng gặp qua, mặc kệ công việc có áp lực lớn tới bao nhiêu, anh cũng chẳng bao giờ khiển trách sai lầm của cấp dưới, cho dù nói chuyện với ai đi chăng nữa anh cũng đều dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng lịch sự, nhưng chắc chắn bạn sẽ không bao giờ vì sự khách khí lịch sự của anh mà bỏ qua sự uy nghiêm của anh, bạn có thể cảm nhận được dễ dàng thái độ có vừa lòng hay không thông qua ngữ điệu ôn hòa của anh. Anh cũng dành cho mỗi cá nhân một sự tín nhiệm tuyệt đối, đồng thời loại tín nhiệm này đã chuyển hóa một cách thành công thành áp lực, làm cho mỗi người đều cảm thấy mình có quyền lên tiếng, đồng thời vì vậy cảm thấy mình cố gắng làm việc, cảm thấy mình có quyền có trách nhiệm với chính mình.
Lúc mới thử việc, tôi được phân công học hỏi một vị đồng nghiệp khác, anh ta có thể coi như phụ trách trực tiếp của tôi, sau khi bắt đầu làm thực sự, Tống Dực bắt đầu là cấp trên trực tiếp của tôi, nếu nói người khác làm việc vì mục tiêu công việc, thì riêng tôi làm việc là vì tình yêu, cho nên mục tiêu của tôi và những đồng nghiệp của tôi không giống nhau, tôi không cần quan tâm hạng mục của người nào có nhiều tiền thưởng, cũng chẳng quan tâm loại hạng mục nào có thể giúp tôi nhanh thăng chức, tôi không sợ mệt, cũng không sợ khổ sẵn sàng làm hết những việc mà người khác không chịu làm, chỉ cần được một lời nói, một ánh mắt tin tưởng của anh, thậm chí chỉ cần đổi lấy một nụ cười.
Càng về lâu về dài, sự trả giá bất kể của tôi đã khiến đồng nghiệp thân mật với tôi hơn nhiều, mối quan hệ giữa tôi và đồng nghiệp thoải mái khoái hoạt hơn hẳn những ngày xưa, xem như một thu hoạch ngoài ý muốn trong quá trình đuổi theo Tống Dực.
Ban ngày, tôi và Tống Dực cùng làm việc trong một tầng lầu, lúc bận rộn, có khi còn bị quây trong cùng một căn phòng tới mười mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi thảo luận tới từng chi tiết của kế hoạch, phân tích nhu cầu tiềm ẩn của từng hộ khách, đoán trước những khả năng mạo hiểm có thể xuất hiện trên thị trường. Buổi tối, chúng tôi cùng nói chuyện về một cuốn sách, bàn luận về một bộ phim, chia sẻ một bài hát hay, hoặc chẳng nói chuyện gì với nhau cả, đều bận rộn với công việc riêng của mình, nhưng đều biết đối phương vẫn tồn tại ở đầu mạng bên kia, chỉ cần gọi một tiếng, người ấy sẽ xuất hiện.
Thành Bắc Kinh rất lớn, lớn tới mức làm cho tôi sau một ngày làm việc bận rộn, cũng không tìm thấy cảm giác cô độc của mình. Không biết bao nhiêu đêm, tôi đã từng tự hỏi, tương lai tôi sẽ như thế nào ?? Chẳng nhé cứ lặp đi lặp lại những hành động đi làm rồi tan tầm hay sao? Tới lúc sẽ lấy chồng sinh con sao ? Chẳng nhẽ cuộc sống cứ trôi qua như vậy sao ?
Con đường phía trước ngập tràn sương mù, mà bản thân tôi cũng chẳng biết, thực sự là mình muốn cái gì. Công việc bận rộn làm người tôi chìm đắm trong mệt mỏi, nhưng đôi khi giữa những phút lặng, cảm thấy mình càng tỉnh táo lại càng mê muội. Những ảo tưởng trước đây về tương lai của tôi hoàn toàn không như vậy, nếu biết rằng sau khi lớn lên mình sẽ chỉ là một kẻ chỉ biết máy móc làm việc trong những ô vuông nhỏ hẹp, tiền lương chỉ dùng để mua nhà trả góp, thì chắc tôi sẽ hy vọng mình vĩnh viễn không lớn lên.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy tất cả đều rõ ràng trong sáng, tôi biết tôi muốn cái gì, tôi biết tôi đang truy tìm cái gì, mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một khắc, tôi đều cảm nhận được hạnh phúc, cảm thấy sức mạnh tràn khắp thân thể mình.
Lúc Young ăn cơm trưa với tôi, nhìn đi nhìn lại mấy lần, tôi bị nàng săm soi tới mức nổi da gà : "Có phải trên mặt tôi có vết gì hay không ?"
Young lắc đầu : "Tôi cảm thấy càng ngày cô càng đẹp."
Tôi thở phào một hơi, không chút cảm kích đáp : "Hiện giờ cấp bậc của cô cao hơn tôi, không cần nịnh ngược lại thế đâu"
Young cũng không thèm chấp nhặt tôi : "Tôi nói thật đấy, ngày xưa lúc còn ở văn phòng, cô luôn có vẻ không yên lòng, bây giờ thấy cô tinh thần thoải mái, quả thật rạng rỡ vô cùng."
Tôi thầm chột dạ, cố che giấu đáp : "Đó là đương nhiên ! Không cần đếm hóa đơn, đương nhiên tinh thần tăng vọt."
Young bật cười một tiếng : "Đừng nhắc tới chuyện đếm hóa đơn, sau khi cô đi rồi, Lục Lệ Thành nói nhất thời không có người làm thay, liền bắt Linda tạm thời tiếp nhận công việc của cô, bây giờ Linda cũng đang ngồi đếm