
của người khác.
"Kết hôn rồi mới gọi là tiểu tam, còn chưa kết hôn thì ai nấy đều cạnh tranh công bằng."
"Cô không hiểu rồi." Lý Viện Viện tiến lên, vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói
lại âm trầm xuống: "Tôi không thích bị trêu chọc, Yến Tư Thành càng
không thích. Cô có thể giành lấy mọi thứ với tôi, duy có Yến Tư Thành,
là cô không giành được." Cô vuốt nhẹ những sợi tóc vương nơi bả vai cô
gái: "Bởi vì, nếu tôi muốn giết cô, cả thế giới này sẽ ngăn cản, nhưng
chỉ có mình Yến Tư Thành, là sẽ hỏi tôi nên giết cô như thế nào."
Rốt cuộc cũng chỉ là sinh viên năm nhất đại học, vẫn còn nhát gan, bị Lý Viện Viện dọa nạt như thế, mặt mũi thoắt trắng bệch.
Lý Viện Viện vỗ nhẹ vai cô ta, lui về chỗ, nói: "Tóm lại, tôi nói cho cô
hay, anh ấy là của tôi. Tôi không thích cô, thì đừng mong anh ấy thích
cho nổi."
Đối phương cắn răng thốt: "Cô dựa vào đâu mà nói vậy chứ!"
"Cô cứ thử thì biết." Lý Viện Viện tươi cười đến là vô hại.
Cách đó không xa vọng tới giọng nói của Yến Tư Thành: "Viện Viện, tất thảy đều ổn."
Lý Viện Viện gật đầu với anh, rồi liếc qua cô gái kia, sau đó mau lẹ cùng
anh chạy quanh sân tập. Lúc tới chỗ ngoặt, Lý Viện Viện quay đầu lại,
thoáng nhìn cô gái đang chuẩn bị bỏ đi, Yến Tư Thành tinh ý nhìn theo
ánh mắt cô, rồi im lặng quay lại.
Lý Viện Viện vừa chạy vừa hỏi: "Tư Thành, cô gái kia là ai?"
"Không biết."
Câu trả lời này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Lý Viện Viện: "Không biết ư?"
"Ừ, trong đầu không có tên cô ta."
Dù là Yến Tư Thành trước kia cũng chẳng biết được đâu! Chẳng phải cô ta
nhìn trúng anh từ lễ hội sinh viên ư, sao ngay cả cái tên cũng không
biết vậy... Lý Viện Viện lại liếc anh: "Em vừa nghe cô ta nói, cô ta
đang theo đuổi anh."
Yến Tư Thành ngỡ ngàng: "Gì cơ?"
Chẳng lẽ... thật sự không phát hiện ra ư...
Lý Viện Viện bỗng nhiên cảm thấy đáng thương cho cô gái kia, đến cái tên
cô ta anh còn không biết, càng chẳng cần bàn đến tấm lòng. Lý Viện Viện
thở dài, dừng bước: "Tư Thành, cô ấy nói thích anh."
Yến Tư Thành cũng dừng lại, chau mày nhìn cô, hồi lâu mới cất giọng: "Không liên quan tới anh."
"Nhưng cô ta luôn mồm nói muốn cạnh tranh công bằng với em."
Yến Tư Thành im lặng một hồi, rồi chợt cáu kỉnh nói: "Láo xược!"
Lý Viện Viện đồng tình, đúng vậy, thật láo xược!
Thấy Yến Tư Thành nghiêm túc thốt ra câu này, Lý Viện Viện tức thì vui vẻ
hẳn. Cô bảo: "Em cũng nói với cô ta rồi, em mà không thích cô ta, thì
anh cũng thế. Cô ta không phục, hỏi em dựa vào đâu mà nói vậy, Tư Thành, anh nói em dựa vào đâu?"
Mặc dù Lý Viện Viện đang cười, nhưng hỏi tới câu cuối cùng, cô bất chợt cao giọng, Yến Tư Thành ở bên Lý Viện Viện đã mười năm, hiểu rõ tính cách
cô, anh biết Lý Viện Viện thực sự thấy khó chịu.
Dù không biết tại sao cô khó chịu, nhưng Yến Tư Thành biết nên trả lời câu hỏi này thế nào: "Bởi vì Yến Tư Thành là người của Lý Viện Viện."
Khung cảnh bất chợt chìm vào tĩnh lặng, khi nghe thấy Yến Tư Thành thốt lên,
Lý Viện Viện đột nhiên thấy những người xung quanh đều trở nên mờ ảo,
đèn đường sau lưng như thể từng ngôi sao lớn, tôn lên một Yến Tư Thành
có phần không chân thực.
Cô không thể kìm nén sự vui sướng lại, toét miệng cười, trong chốc lát, cơ thể cô bỗng vô cùng kích động rộn ràng, chỉ muốn ôm chặt lấy Yến Tư
Thành.
Đúng vậy, anh là của cô, cũng chỉ có thể là...
Lý Viện Viện sửng sốt.
Cô quay đầu nhìn về hướng cô gái đứng ban nãy, rồi lại quay sang Yến Tư Thành.
Trong cơn hốt hoảng, cô tựa hồ nghe thấy thứ gì đó ẩn sâu trong lòng mình, chậm rãi chui ra. Buổi tối trở lại phòng ngủ, gương mặt Lý Viện Viện hơi hoang mang. Chu Tình vừa gặm bánh quy vừa cất giọng hỏi han cô.
Lý Viện Viện trả lời: "Tớ nhìn thấy cô gái cậu kể rồi."
Chu Tình giật mình, làm rơi cả cái bánh xuống bàn: "Thế nào hả? Chạm trán
nhau rồi à? Cô ta nói gì với cậu? Yến Tư Thành thì thế nào, có tỏ thái
độ rõ ràng không?" Cậu ta gấp giọng hỏi han, khiến Trương Tĩnh Trữ cũng
buông sách xuống, quay sang nhìn Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện nghe nhắc tới Yến Tư Thành càng thêm hoảng hốt, cho đến khi
Chu Tình kéo mạnh tay cô, cô mới hoàn hồn lại, nói: "A, ừ, ờ, gặp rồi.
Cô ta khiêu khích tớ, còn cười nhạo tớ béo, Tư Thành..." Lý Viện Viện
dừng một lát: "Thái độ của Tư Thành vẫn bình thường."
Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ ngạc nhiên, Chu Tình bực bội nói: "Mẹ kiếp, còn dám khiêu khích cậu, thích làm tiểu tam thế cơ à! Oắt con!"
Trương Tĩnh Trữ cũng tức lên: "Nó cười nhạo cậu mà Yến Tư Thành không cho nó một trận à?"
Nhìn mấy cô bạn cùng phòng còn kích động hơn cả cô, Lý Viện Viện hơi ngây
ra, cười trừ: "Các cậu lo gì chứ, mình tớ cũng xử lý được cô ta."
Mặc dù Lý Viện Viện nói vậy, nhưng Trương Tĩnh Trữ và Chu Tình vẫn tức tối
như trước, bọn họ nghĩ lúc Lý Viện Viện bị "ức hiếp", với tư cách bạn
trai mà Yến Tư Thành lại chả phản ứng gì, đúng là chẳng ra dáng đàn ông
chút nào.
Lý Viện Viện thực sự không thể giải thích với họ, đành để Yến Tư Thành mang tiếng xấu, thôi thì mặc kệ bọn họ vậy.
Đêm nằm trên giường, Lý Viện Viện ôm ngực, hồi tưởng lại lúc Yến Tư Th