Teya Salat
Bên Bờ Quạnh Hiu

Bên Bờ Quạnh Hiu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322654

Bình chọn: 7.5.00/10/265 lượt.

muốn chiếm đoạt, xé áo, xé quần tôi!

Tú cắt ngang:

- Sao Ly! Em không hiểu anh, đời này vẫn còn có những mối tình cao thượng chớ đâu phải toàn là vì vật chất không đâu? Sao Ly, Em phải hiểu cho anh...

Sao Ly bực bội:

- Tôi không hiểu gì cả, anh yêu tôi tại sao anh không hôn tôi? Anh yêu tôi chỗ nào? Mặt tôi? Phải không? Tôi đứng đây này, tại sao anh chẳng dám đụng tới chứ?

Tú xúc động:

- Sao Ly, em đã bị bọn đàn ông kia làm sợ hãi, anh không phải thuộc hạng người đó, anh yêu em vì em thành thật, tự nhiên, không kiểu cách. Tình cảm của anh dành cho em là tình cảm tinh khiết, cao thượng chứ không phải là thứ nhục dục thấp hèn, em hiểu không hơ? Sao Ly?

Sao Ly lắc đầu:

- Tôi không hiểu gì hết, anh đừng giảng đạo bằng mồm mãi nghe chán lắm.

- Sao Ly học mấy năm với thầy Bạch mà bảo là không hiểu gì cả thì không tin được.

Sao Ly vẫn lắc đầu nắng chiều tạo những hình bóng nhạt nhòa trên mặt nước như những ảo ảnh xa vời.

- Thầy Bạch cũng như anh, lúc nào cũng nói những điều khó hiểu, lúc nào cũng nói triết lý. Triết ly? Triết lý là gì tôi không hiểu gì cả. Tôi chỉ biết sống là sống, yêu là yêu, giận thì giận. Cần gì phải lải nhảo lôi thôi như vậy? Thầy Bạch có lúc đã bảo tôi: " Sao Ly, em hãy sống đời sống của em, làm những cái em thấy vui, thì cũng tốt lắm rồị" Từ đó tôi không còn đến trường, học hành là một việc ép xác, không hiểu tại sao người ta lại thích làm khổ mình như vậy.

Tú say sưa:

- Đó chính là những điểm mà anh yêu em. Sao Ly! Em thật thà như một khu rừng hoang, như một tảng đá. Đẹp, đẹp hơn cả trời hoàng hôn, hơn cả bình minh sau cơn bão.

Sao Ly hít mạnh khí trời vào lồng ngực, cánh tay trần của nàng đã thoát khỏi tay Tú:

- Anh nói hết chưa để tôi còn đi? Tôi phải đi ngay, tôi không trở về nhà đâu, ông già tôi bắt được chắc tôi chết với ông ấy.

Tú quýnh lên:

- Khoan đã Sao Ly! Anh muốn hỏi em có yêu anh không? Có muốn làm vợ anh không? Chỉ cần em gật đầu là anh bỏ tất cả để sống với em.

Sao Ly lắc đầu, nói ngay không cần suy nghĩ:

- Không, tôi không muốn làm vợ anh, tôi không muốn sống trong nhà anh. Tôi ghét lắm, ai cũng thích nhốt tôi trong nhà, tôi sống không nổi, tôi chết mất.

Tú vội vàng đính chính:

- Đâu có Sao Ly, không có ai nhốt em trong nhà cả.

Sao Ly dợm chân định bỏ chạy:

- Nhưng tôi không thích anh, cha mẹ anh ghét tôi, cha anh bảo tôi là ma, là quỷ...

Tú tuyệt vọng:

- Sao Ly, nhưng em cho anh biết, Sao Ly có yêu anh chút nào không?

Sao Ly lại cười, tiếng cười ròn tan quyến rũ, đôi tay trần tắm trong nắng chiều nhuộm màu đỏ nâu, tấm thân uốn éo uyển chuyển như thân rắn.

- Tôị..Tôi cũng không biết nữa.

- Em phải biết!

- Tôi không biết thật mà!

Sao Ly lại cười, giọng cười hồn nhiên:

- Anh Tú, tôi sẵn sàng làm bạn anh miễn anh đừng lải nhải lộn xộn, nhất là đừng hỏi tôi yêu hay không yêu anh, chịu không?

Tú vẫn nuôi hy vọng cuối cùng.

- Nhưng...Nhưng em chỉ làm bạn với một mình anh thôi nhé?

- Tôi không thích tình yêu, cũng như không thích làm bạn riêng của ai hết.

Quay người lại, đôi chân trần của người con gái lại rảo nhanh trên bờ suối. Tiếng nàng vọng lại:

- Ngày mai, sáng mai tại khu rừng đằng kia nhé.

Tú hét:

- Sao Ly, đợi anh Sao Ly!

Sao Ly đã chạy mất, chỉ còn tiếng cười của nàng. Còn văng vẳng lại. Tú đứng tần ngần bên bờ suôi, thẩn thờ nhìn theo. Một lúc khá lâu chàng chọn phiến đá to gần đấy ngồi xuống ôm đầu khổ sở. Tú ngồi như thế cho đến khi màn đêm ụp xuống Tú mới thở dài đứng dậy bỏ đi, bóng dáng cao lớn của chàng khuất dần trong không khí buồn tẻ ảm đạm.

Tôi đứng đó chứng kiến một cảnh bất ngờ, đôi lúc tôi có cảm tưởng như đang được xem một màn kịch mà trong đó Tú là vai chính. Mốt tình của một thiếu nữ miền Thượng? Người con gái không hề biết yêu? Nữ chúa rừng xanh? Nghĩ ngợi thật lâu, lòng bâng khuâng lạ lùng. Màu nước trong sáng trong lòng suối đã biến mấ.t Tôi đứng lên, phủi bụi bám trên vai, trở về khu nhà trầm mặc. Những câu chuyện xảy ra làm tôi xúc động, nhưng đến khi vừa bước tới trước cổng vào nhà, thì bao nhiêu bâng khuâng kia lại biến mất. Không khí trong nhà là la. Trước cổng là ông Hiệu trưởng Bạch.

- Chào ông!

Tôi nói, ông Bạch gật đầu chào lại.

- Chào cô Thu, cô đi đâu mới về à?

- Vâng, tôi ra suối chơi mới về, còn ông. Ông đi đâu đâỷ - Ghé thăm nông trại.

Tôi nói nhanh:

- Mấy hôm rồi không thấy ông đến chơi?

- Thế à?

Ông Bạch trả lời một cách lơ đãng. Ông đang nghĩ gì? Ông vẫn còn đủ can đảm đến đây sao? Khẽ liếc ông Bạch, đôi chân mày rậm vẫn đầy vẻ đăm chiêu. Hình như có một tâm sự gì đè nặng trên vai người đàn ông tuổi đã về chiều này. Chúng tôi sánh vai nhau bước vào khu nhà trầm mặc. Bác Chương đang nổi trận lôi đình. Tú ngồi cạnh bàn, Phong tựa người bên song cửa, giọng bác Châu nhỏ nhẹ:

- Thôi mà anh, chúng nó cũng có cuộc sống riêng tư của tuổi trẻ, ta đâu có thể lấy quyền cha mẹ mà can thiệp vào đời tư của chúng.

Bác Chương giận dữ:

- Bà còn nói như vậy được sao? Thằng Tú mà hư cũng tại bà, nó có phải là con bà đâu mà bà nuông chiều, che chở cho nó như vậy?

- Thì ra bác Chương đang mắng Tú.

Tại s